Khi Lạc Phong đến nơi chịu sự đã kích không nhỏ, từ lúc đổ xe đến nơi đi vào đại sảnh, hắn ta phát hiện những người xung quanh vô cùng kiêu ngạo, căn bản không để vào mắt chức danh Tổng giám đốc công ty giải trí này của anh ta.
Chịu đựng ủy khuất trong lòng, hắn ta tìm được chỗ ngồi của mình, vừa khéo cách Mạn Nhu một hành lang.
Hắn ta ho khan một tiếng, lo lắng chủ động nói chuyện với Mạn Nhu sẽ bị mọi người nghe được, ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, trong lòng cũng âm thầm oán trách Mạn Nhu tại sao lại khoa trương đến vậy!
Đi xem hòa nhạc lại ăn mặc sang trọng như vậy, sợi dây chuyền trên cổ nàng không biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới mua được!
Hắn ta không khỏi thừa nhận vẻ đẹp của Mạn Nhu không người nào có thể thay thế, nếu không phải vì Dương Vũ là mối tình đầu của hắn ta, hơn nữa cô ta lại rất biết nũng nịu dính người, hắn ta làm sao có thể buông tha cho Mạn Nhu.
Mạn Nhu liếc mắt một cái liền nhìn thấy suy nghĩ của hắn ta: "Yên tâm đi, người ra vào nơi này không có hứng thú với việc bàn luận tin đồn về anh."
Lạc Phong bởi vì ngữ khí của nàng mà nhíu mày: "Cô bây giờ vẫn còn là nghệ sỹ dưới trướng của công ty giải trí Huy Hoàng, đột nhiên ra vào nơi như vậy sẽ bị người ta nói ra nói vào!"
"Nói ra nói vào?" Mạn Nhu chép miệng, hờ hững cười một tiếng: "Sau khi rời khỏi anh, tôi sống càng ngày càng tốt, chẳng lẽ cũng là sai sao?"
Một câu nói lập tức chặn họng Lạc Phong.
Không ngờ rằng sau khi rời khỏi anh ta, Mạn Nhu lại một chút đau khổ cũng không có.
"Anh tới gặp em là có chuyênn quan trọng muốn nói. Công ty cho em nhận quảng cáo là muốn tốt cho em, đến mức bộ phim "Niên Hoa" chỉ cần em bằng lòng cũng có thể tiếp tục diễn. Điều kiện tiên quyết là bất kể trước mặt hay sau lưng người khác đều phải duy trì quan hệ tốt đẹp với Vũ. Bất kể cô ấy nói gì, em đều phải phối hợp cùng. Còn nữa, anh sẽ đưa ra bản tuyên bố, nói chúng ta đã sớm chia tay không để Vũ mang tiếng là người thứ ba."
"Còn nữa, em phải đảm nhận bộ phim của đạo diễn James, còn phải làm cho Vũ cũng có vai diễn trong đó. Em phải biết cơ hội này hiếm có như thế nào, em sẽ không ngốc đến nỗi vì trả thù anh mà từ chối chứ?"
Mạn Nhu cười lạnh một tiếng.
Nàng rất cảm ơn đạo diễn James đã nhìn trúng năng lực của mình, nhưng nếu điều kiện là muốn nàng diễn chung với Dương Vũ, lợi dụng điểm yếu uy hiếp đối phương, nàng không làm được. Nàng không muốn đánh đổi tương lai của chính mình, nhưng không muốn để người khác lợi dụng nữa.
"Sợ rằng không được, tôi đã liên lạc với họ để từ chối rồi."
"Tất cả lịch trình của em đều phải nghe theo sự sắp xếp của công ty, ai cho phép em có quyền làm như vậy! Hồi đó khi anh giữ lại chị Hy, anh đã giữ thể diện cho em, đừng cho rằng anh sẽ niệm tình cũ vẫn luôn bao dung em! Nếu em kiên quyết làm như vậy, anh sẽ dựa theo điều khoản của hợp đồng truy cứu trách nhiệm pháp luật với em."
Sự lạnh lùng và không quan tâm của Mạn Nhu khiến cho Lạc Phong không cách nào lợi dụng được điểm yếu để uy hiếp nàng.
Hắn ta chính là muốn lợi dụng cơ hội Mạn Nhu được những tên đạo diễn kia nhìn trúng, giúp vị trí của Dương Vũ nâng cao hơn, bây giờ Mạn Nhu kiên quyết từ chối khiến hắn ta vô cùng khổ não.
"Mạn Nhu, em suy nghĩ kỹ một chút, giằng co như vậy, đối với em cũng không có lợi ích gì."
Mạn Nhu đỡ trán, giống như sợ sự uy hiếp của hắn ta, nàng ngượng ngùng lắc đầu: "Thế nhưng tôi đã từ chối rồi, làm sao đổi ý được? Có điều, quảng cáo mà công ty sắp xếp cho tôi không có ý định từ chối. Tuần sau tôi sẽ đi quay, đến lúc đó anh sắp xếp phóng viên đến phỏng vấn tôi, tôi sẽ theo như lời anh nói, không để Dương Vũ dính vết nhơ nào."
"Em thật sự bằng lòng giúp Vũ?" Trong mắt Lạc Phong ánh lên tia hy vọng.
Mạn Nhu ừ một tiếng: "Hợp đồng của tôi vẫn chưa đến kì hạn, tôi vẫn là nghệ sĩ của công ty, những chuyện này không phải đều là nghĩa vụ phải làm sao?"
"Tốt quá, em có thể nghĩ được như vậy anh yên tâm rồi."
Lạc Phong vốn đang lo lắng Mạn Nhu sẽ có thái độ kiên quyết, không ngờ rằng nàng vẫn dễ nói chuyện như trước kia.
Hắn ta còn muốn mở miệng, Mạn Nhu đã quay qua xem buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Mà Lạc Phong ngắm nhìn bốn phía đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới thương nhân. Trong đám người này, hắn ta biết đến họ nhưng không ai coi trọng một nhân vật nhỏ bé như hắn ta cả.
Hắn ta chỉ ngồi năm phút rồi đứng dậy rời đi.
Trong lòng Mạn Nhu cười nhạt, nàng còn cho rằng Lạc Phong ít nhất sẽ sót lại một chút lương tâm, không ngờ rằng trái tim hắn ta đều bị chó ăn, trong tình huống như vậy còn muốn yên tâm thoải mái để nàng trở thành đá lót đường cho Dương Vũ. Vậy thì xem thử coi Dương Vũ có được may mắn này hay không.
Lạc Phong nhận được sự đồng ý của Mạn Nhu lập tức trở vể công ty thu xếp chuyện đưa ra bản tuyên bố về việc chia tay với Mạn Nhu. Để tránh Mạn Nhu đổi ý, cùng ngày thì phát ra thông báo chính thức Mạn Nhu sẽ chấp nhận quảng cáo thương hiệu nội y.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chửi Mạn Nhu không biết liêm sỉ.
"Còn cho rằng cô ta ngây thơ, trong sáng như thế. Không phải vẫn chỉ là một người dựa vào thân thế mà leo lên vị trí Ảnh hậu hay sao? Phí công cho tôi mấy ngày trước yêu thích cô ta như vậy!"
"Vẫn là cùng một loại với Dương Vũ, người ta là tiểu tam, cô ta là một diễn viên hạng ba."
"Không biết quay một cái quảng cáo sẽ cho cô ta bao nhiêu tiền. Đúng là không biết xấu hổ."
Dương Vũ nhìn thấy tin tức trên mạng hớn hở vui vẻ ra mặt: "Mạn Nhu, cô muốn đối đầu với tôi, đợi kiếp sau đi."
Cô ta lo lắng Mạn Nhu sẽ ảnh hưởng đến vị trí của cô ta, vị trí Ảnh hậu này cô ta nắm chắt rồi. Hơn nữa sau này có công ty chèn ép Mạn Nhu, cô cả đời này cũng đừng nghĩ ngóc đầu lên được.
Đợi đến khi cô ta nắm được vị trí Ảnh hậu, lại kết hôn với Lạc Phong, khi đó Mạn Nhu đến cái móng tay cũng cô ta cũng không có tư cách làm.
Mà lúc này Mạn Nhu đã nhận được giấy chia tay mà Lạc Phong chuẩn bị công bố ra ngoài: "Những thứ này cô nên ghi nhớ rõ ràng trước, tránh ở trước mặt phóng viên nói sai."
Mạn Nhu cầm tờ giấy trong tay, chỉ cảm thấy nực cười, Lạc Phong làm sao lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy, sợ rằng đến hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào hắn ta cũng không biết!
Vì tiểu tam của hắn ta, nói đến như thế nào cũng được.
Chỉ là bọn họ không biết rằng trong tay Mạn Nhu đã nắm chắc bằng chứng có thể lật đổ lời nói dối của bọn họ. Mỗi một cái đều có thể phản bác, hơn nữa bây giờ có chị Hy và Tiêu Dĩnh giúp nàng, không có gì phải sợ.
Trên xe, Tiêu Dĩnh nhịn không được hỏi: " Những bằng chứng kia lúc nào cũng đều có thể công khai, còn có bản ghi âm của Dương Vũ và Lạc Phong, có thể chứng minh bọn họ giở thủ đoạn sau lưng, cố ý nhắm vào em."
"Ừm, em hiểu, chuẩn bị tốt mọi thứ cho bọn họ một kinh ngạc ngoài ý muốn." Mạn Nhu bình tĩnh trả lời.
Chị Hy ở bên cạnh siết chặt nắm tay: "Chị rất nóng lòng muốn nhìn đôi cẩu nam nữ này cùng nhau rơi xuống vách đá."