Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 115: Ngoại truyện: Tiểu bảo bối thứ hai ra đời (2)



Hạ Tử Quyên khẽ mở mắt tỉnh lại, Dạ Thành Đông nhìn thấy cô tỉnh lại liền ngay lập tức ngồi bật dậy chòm đến chỗ của cô, quan tâm:

"Vợ! Em tỉnh rồi à? Em có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Hạ Tử Quyên cười nhè nhẹ, gật đầu đột nhiên sắc mặt của cô thay đổi, tay của cô sờ lấy bụng của mình, hoảng hốt hỏi:

"Con của chúng ta? Con của chúng ta không sao chứ?"

Dạ Thành Đông nắm lấy bàn tay của cô, vỗ nhẹ mỉm cười:



"Con của chúng ta không sao em cứ yên tâm đi. Hiện tại mọi người đang ở lồng ấp để nhìn con của chúng ta."

Hạ Tử Quyên thở phào nhẹ nhõm, mọi người trở lại nhìn thấy cô tỉnh lại bắt đầu ríu rít hỏi han, quan tâm, lo lắng cho cô, căn phòng cũng trở nên sống động, nhộn nhịp hẳn lên.

Lạc Tuyết Nhàn bỗng nhớ ra chuyện gì đó nhanh chóng hỏi Dạ Thành Đông:

"Phải rồi Thành Đông con đã đặt tên cho con của con chưa?"

Dạ Thành Đông gật đầu, đáp:" Con đã suy nghĩ rồi tiểu công chúa của tụi con sẽ tên là Dạ Ngân Tuyết."

Thấp thoáng đã bốn năm trôi qua kể từ ngày Dạ Ngân Tuyết chào đời, hôm nay là sinh nhật tròn bốn tuổi của Dạ Ngân Tuyết, những người có địa vị, chức to quyền rộng đều đến chúc mừng sinh nhật Dạ Ngân Tuyết, ai nấy cũng đều tặng những món quà rất đắt tiền cho tiểu công chúa này.

"Tuyết nhi! Con hãy xem đi cái váy màu hồng này rất dễ thương con hãy mặc cho ba mẹ và mọi người xem đi." Buổi tiệc đã kết thúc, bây giờ trong biệt thự chỉ còn lại những người thân thiết, bạn bè của anh và cô. Hạ Tử Quyên cầm một cái váy màu hồng lên đưa trước mặt Dạ Ngân Tuyết.



Nhưng Dạ Ngân Tuyết không hề nhìn lấy dù chỉ một cái, cô bé lạnh lùng tỏ rõ thái độ không thích cái váy đấy, Tô Vũ nhìn Dạ Ngân Tuyết mà lắc đầu, ngao ngán:"Quyên Quyên! Có phải chúng ta đã bị nhầm giới tính của Tuyết nhi rồi không? Chị hãy xem những đứa bé gái bằng tuổi Tuyết nhi khi nhìn thấy giày, túi xách, quần áo, váy công chúa đều thích còn Tuyết nhi thì hoàn toàn ngược lại nó chỉ thích mặc quần jean, áo thun những bộ đồ rất giống con trai."

Hạ Tử Quyên thở dài lắc đầu:"Tuyết nhi hoàn toàn khác với tiểu Hiên, tiểu Hiên nó quậy phá, nghịch ngợm bao nhiêu thì Tuyết nhi lại trầm tính, lạnh lùng bấy nhiêu."

"Ba! Con muốn khẩu súng này ba hãy cho con nha." Dạ Ngân Tuyết cầm một khẩu súng nhỏ nhắn nhưng sức công phá của nó rất là lớn.

Khóe môi của Dạ Thành Đông giật giật liên tục, anh cúi người xuống xoa xoa đầu Dạ Ngân Tuyết, dịu dàng nói với tiểu công chúa của anh:

"Tuyết nhi ngoan đừng chơi những thứ này nó rất nguy hiểm, ngoại trừ những thứ này con muốn cái gì ba cũng đều sẽ mua cho con hết."

Dạ Ngân Tuyết quay người sang nhìn Hạ Tử Quyên, cô thật sự không biết phải làm gì? Cô thật sự không muốn cho con gái của mình chạm vào những thứ nguy hiểm đấy nhưng đây là lần đầu tiên cô con gái của cô muốn và xin cô nên cô không đành lòng từ chối.

"Thôi được rồi! Ba sẽ cho con nhưng con phải cẩn thận không được sử dụng lung tung nó rất là nguy hiểm đó." Dạ Thành Đông thấy cô khó xử liền thở dài cất lời.

Dạ Ngân Tuyết đầu gật lia lịa, cầm lấy khẩu súng rồi bước lên phòng của mình, Hạ Tử Quyên đánh vào cánh tay của Dạ Thành Đông một cái thật mạnh, trách móc:"Tất cả cũng đều là tại anh nếu không phải năm lần bảy lượt anh dẫn Tuyết nhi đến Dạ Tử Môn chơi thì nó cũng sẽ không thành ra như vậy."

Dạ Thành Đông cảm thấy cô nói rất đúng, anh hối hận khi đưa con gái của mình đến đó, giọng nói đầy hối lỗi, tràn ngập sự đáng yêu của anh:

"Vợ ơi ~ Anh biết sai rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.