Bọn người Hạo Phú nghe cô giải thích mà muốn té ngữa, không ngờ là cô thức sớm là vì ăn uống, cô đúng là một cô gái rất có tâm hồn ăn uống,
Đến buổi trưa, Hạ Tử Quyên chọn cho mình một cái váy màu trắng đơn giản, quá đầu gối cùng anh đi đến nhà hàng gặp đối tác của anh, vừa bước vào đã có nhân viên cúi chào dẫn mọi người đi đến phòng VIP.
Bước vào phòng, một người đàn ông tuổi xấp xỉ Dạ Thành Đông, mặc vest màu đen hoàn toàn áo sơ mi bên trong cũng màu đen, gương mặt của anh ta có thể sánh ngang với Dạ Thành Đông, khí chất cũng không hề thua kém.
Vừa bước chân vào, Hạ Tử Quyên đã một phen ngỡ ngàng khi nhìn thấy người đàn ông ấy, cô chạy nhanh đến ôm chầm lấy người đàn ông kia, gương mặt vui vẻ rạng rỡ:"Thương ca! Lâu rồi không gặp thật nhớ anh đó."
Nam Kình Thương vui vẻ gương mặt cũng không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy cô ở đây, anh ôm cô mừng rỡ nói:"Anh cũng rất nhớ em Quyên Quyên."
Dạ Thành Đông cùng bọn người Hạo Dương đứng hình không hiểu chuyện gì hết, Dạ Thành Đông thấy cô thân mật với một người đàn ông khác trong lòng anh thấy khó chịu vô cùng, anh cau mày lạnh giọng hỏi:
"Tử Quyên! Em quen chủ tịch của tập đoàn Nam thị sao?"
Hạ Tử Quyên buông Nam Kình Thương ra quay người nhìn anh gật đầu, miệng vẫn cười toe toét:"Đúng vậy! Tôi và anh ấy là bạn thân rất thân là đằng khác."
Nam Kình Thương bây giờ mới để ý đến là cô đi cùng Dạ Thành Đông, mày anh có chút nhíu lại, khẽ nhếch môi cười:"Thật không ngờ là em lại quen với chủ tịch Dạ đây."
Dạ Thành Đông vừa nhìn đã biết là Nam Kình Thương có tình ý với cô, nhanh chóng bước đến đánh dấu chủ quyền bằng cách quàng tay qua eo cô ôm chặt lấy:
"Dĩ nhiên là cô ấy phải quen tôi rồi bởi vì cô ấy là bạn gái, người phụ nữ của tôi."
Nam Kình Thương chợt đông cứng người lại khi nghe câu nói ấy, tim anh đau thắt lại, cảm giác rất khó thở, cố gượng cười:"Vậy sao? Quyên Quyên! Anh thật sự rất bất ngờ khi em lại là bạn gái của chủ tịch Dạ đây. Thôi chúng ta hãy vào bàn ngồi thôi đồ ăn cũng sắp nguội mất rồi."
Hạ Tử Quyên vẫn không hề biết tình cảm Nam Kình Thương dành cho cô, cô chỉ xem anh là anh trai mà thôi, cô vui vẻ bước vào bàn ngồi xuống.
Hạ Tử Quyên ngồi giữa hai người, tuy Dạ Thành Đông ngồi một góc, Nam Kình Thương ngồi một góc nhưng cô vẫn ngồi giữa cảm nhận rõ rệt bầu không khí ngột ngạt, Nam Kình Thương cố mỉm cười hết mức có thể:
Hạ Tử Quyên vẫn ăn như thói quen, ăn rất nhiều, rất thoải mái Dạ Thành Đông cau mày, nhắc nhở cô:"Em ăn từ từ thôi, ở đây còn có Nam tổng nữa đó."
Nam Kình Thương mỉm cười ôn nhu nhìn cô:" Không có sao đâu, tôi nhìn cô ấy ăn như thế quen rồi. Quyên Quyên! Anh đã cho người đem khoai tây chiên mà em thích nhất đem đến đây cho em đó, một lát em ăn xong họ sẽ đem đến cho em."
Cô cực kỳ vui vẻ, mắt sáng rỡ:"Thật sao? Đúng là chỉ có anh hiểu em nhất."
Dạ Thành Đông mặt càng ngày càng đen lại, trông rất khó coi, anh thật sự đang suy nghĩ xem có nên hủy hợp tác với Nam Kình Thương hay không đây? Hai người họ vui vẻ, liếc mắt đưa tình với nhau như vậy, xem anh là không khí sao chứ?
Bọn người Hạo Tư cảm nhận được bầu không khí đáng sợ, người anh tỏa ra toàn khí màu đen, còn có mùi chua rất nồng nữa, sắp vỡ rồi.
Vừa ăn xong liền có người đem khoai tây chiên mà cô thích nhất đem đến cho cô một túi to còn nóng hỏi, còn có nước sốt mà cô thích nữa, Dạ Thành Đông không còn chịu nổi nữa đứng dậy, lạnh lùng nói:"Nam tổng! Chúng ta bàn đến đây thôi bữa khác chúng ta sẽ bàn tiếp và tiến hành ký hợp đồng."
Nam Kình Thương cũng đứng dậy, khẽ gật đầu đồng ý:"Được! Chúng ta hẹn nhau bữa khác."
Dạ Thành Đông nắm lấy tay cô lôi đi:"Chúng ta đi thôi."
Trước khi đi ra khỏi cửa Hạ Tử Quyên không quên chào tạm biệt Nam Kình Thương, anh cũng chào tạm biệt cô.
Bước ra khỏi nhà hàng, cô khó chịu hất tay anh ra hỏi:"Nè! Anh làm gì mà kéo tôi đi nhanh như vậy? Còn nắm chặt tay tôi nữa."
Anh không nói gì trực tiếp lôi cô lên xe, Hạo Phú lái xe rời đi, trên xe anh thật sự bốc hỏa, muốn nổ tung:"Em và Nam Kình Thương quen biết với nhau bao lâu rồi?"
Hạ Tử Quyên vừa ăn khoai tây chiên vừa trả lời:"Để tôi xem." Vừa nói cô vừa nhẩm lại:" Hình như đã gần sáu năm rồi, mà anh hỏi chuyện này làm gì?"
Anh nhíu mày nhìn cô, đã quen nhau lâu vậy rồi sao? Anh lạnh lùng, khó chịu đáp:"Không có gì? Chỉ thắc mắc vậy thôi."