Cô Vợ Bác Sĩ Của Tổng Tài Hắc Đạo

Chương 80: Mặt dày mới lấy được vợ



Buổi tối, Dạ viên

Dạ Thành Đông mở cửa phòng của Lạc Tuyết Nhàn đi vào trong nằm lên giường làm nũng với bà:"Mẹ! Mẹ hãy giúp con đi, giúp con trai khốn khổ của mẹ đi."

Lạc Tuyết Nhàn đang ngủ ngon lành bị con trai mình làm thức giấc, bà cau mày bực tức:"Cái thằng con chết tiệt này biến đi chỗ khác cho mẹ ngủ. Giờ này không có giúp gì hết."

Dạ Thành Đông nhất định bám chặt lấy bà:"Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không muốn có con dâu sao?"

Lạc Tuyết Nhàn nghe đến con dâu liền mở mắt hỏi:"Muốn giúp cái gì đây? Giúp làm sao?"

"Chẳng phải Tử Quyên chỉ chịu nói chuyện với một mình mẹ thôi sao? Vậy mẹ hãy giúp con nói tốt con với cô ấy đi."

Lạc Tuyết Nhàn ngồi dậy nhéo lỗ tai anh kéo lên, anh nhăn mặt ngồi dậy:

"Thằng ranh con! Con còn dám kêu mẹ nói tốt cho con sao? Những chuyện con làm với Quyên Quyên chưa đủ hay sao mà bây giờ con kêu mẹ giúp con."



Dạ Thành Đông mặt buồn bã, cúi gầm mặt xuống:" Con biết là con sai rồi nên bây giờ con mới muốn bù đắp cho cô ấy. Lúc đầu con chỉ nghĩ là con nên buông tay chỉ âm thầm bảo vệ, dõi theo cô ấy từ phía sau thôi nhưng con chịu không nổi con muốn quang minh chính đại bảo vệ cô ấy."

Lạc Tuyết Nhàn hừ một tiếng:"Bộ con tưởng là mẹ không có giúp con sao? Lúc trưa mẹ có hẹn gặp Quyên Quyên mẹ có hỏi con bé là có còn yêu con không nó dứt khoát nói không còn mẹ hỏi nó có tha thứ cho con không nó cũng nói không nó nói đối với con chỉ có hận thôi."

"Con biết chứ cho nên mới nhờ mẹ giúp đây chẳng phải mẹ cũng muốn cô ấy làm con dâu mẹ sao? Chẳng lẽ bây giờ mẹ không muốn nữa?"

"Bốp!" Lạc Tuyết Nhàn vố vào đầu anh một cái:"Tất nhiên là mẹ muốn Quyên Quyên làm con dâu mẹ rồi làm sao không muốn được nằm mơ mẹ cũng muốn mà bây giờ nó cũng xa cách với mẹ mẹ làm sao giúp đây?"

Dạ Thành Đông xoa xoa đầu mình bây giờ nhìn ai nói anh là lão đại của Dạ Tử Môn có đánh chết cũng không tin nổi:

"Nếu mẹ không nói giúp con cũng không sao hết mẹ hãy nghĩ cách gì đó giúp con đi."

"Từ từ để mẹ nghĩ, câm miệng lại cho mẹ." Lạc Tuyết Nhàn cau mày quát.

Lạc Tuyết Nhàn ngồi suy nghĩ một lúc thì quay đầu nhìn anh nói:

"Mẹ suy nghĩ ra rồi."

Dạ Thành Đông chăm chú nghe bà nói, Lạc Tuyết Nhàn gương mặt nghiêm túc:



"Con phải mặt dày mới lấy được vợ, con phải ghi nhớ câu nói này trong lòng."

Dạ Thành Đông còn chưa hiểu lắm câu này:"Mẹ nói rõ hơn một chút đi."

"Thì là con hãy đóng đinh nhà Quyên Quyên từ sáng đến tối, mặt dày đeo bám cho mẹ. Đỉa bám lâu ngày da trâu cũng rách."

Dạ Thành Đông nhíu nhíu mày, khóe môi giật giật hỏi:

"Ý mẹ nói là con là một con đỉa nếu như con đeo bám theo đuổi thì con sẽ cua được con trâu sao? Con trâu là cô ấy?"

Lạc Tuyết Nhàn nghe anh nói thì có chút buồn cười, đành gật đầu đại:

"Thì cứ coi như vậy đi. Hằng ngày, con phải tặng hoa, tặng gấu cho Quyên Quyên làm tất cả những hành động lãng mạn vô."

Dạ Thành Đông hiểu ý mẹ anh nhưng còn một cái anh vẫn chưa thông hỏi mẹ anh:"Mẹ! Mẹ nói con tặng gấu cho cô ấy sao?"

Lạc Tuyết Nhàn gật đầu:"Đúng vậy! Tặng gấu."

"Con gái thường thích gấu sao?"

"Đúng vậy."

Dạ Thành Đông mặt vẫn còn ngơ khẽ gật gù:"Vậy để mai con đi sở thú một chuyến."

Lạc Tuyết Nhàn cau mày, khó hiểu hỏi:"Để làm gì?"

Mặt anh rất tỉnh trả lời mẹ anh:"Thì chẳng phải mẹ nói con gái thường thích gấu sao? Ngày mai con sẽ cùng với bọn người Hạo Dương đi đến sở thú mua một con gấu về để tặng cho cô ấy cho cô ấy nuôi."

"Bốp!" Lạc Tuyết Nhàn đánh vào đầu anh bực mình:"Con bị ngốc sao? Ý mẹ tặng gấu là tặng gấu bông đó. Chẳng lẽ lúc con quen cái con hồ ly Nghê Quân Dao kia con không có tặng gấu à?"

Anh lắc đầu trả lời:"Dạ không! Hoa con cũng chưa từng tặng con toàn đưa thẻ cho cô ta đi mua sắm, ăn uống."

Lạc Tuyết Nhàn thở dài, vỗ trán mình:"Hèn gì đến giờ con vẫn chưa có vợ. Ế tới già cũng không oan uổng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.