Nhìn thấy mèo hoang nhỏ chủ động chạy đến phòng anh, anh vẫn hơi bất ngờ.
Sao cô lại bỗng nhiên biết điều, không tránh né
anh?
Ngay khi Lăng Mặc đang nghi ngờ...
Hạ An Nhiên ném trái cây trong tay sang một bên, cô đứng dậy chạy về phía anh.
Sau đó, cô nhón chân lên, ôm eo Lăng Mặc, còn bày tỏ với anh bằng tình cảm nồng nàn, "Này, anh chính là may mắn của em, sau này em sẽ quý trọng
anh!"
Đối mặt với sự lấy lòng bất ngờ của mèo hoang nhỏ, Lăng Mặc hơi ngạc nhiên.
Cô đi ra ngoài một chuyến, sau đó phát hiện ra cái tốt của anh sao?
Đối mặt với mèo hoang nhỏ khôn ngoan, Lăng Mặc cúi đầu, nhẹ giọng nói nhỏ hỏi: "Hửm? Thật sự quý trọng anh sao? Vậy có phải sau này em nên ngoan ngoãn nghe lời anh không?"
Hạ An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, " Ừm, nghe lời
anh!"
So với người đàn ông tồi tệ Giang Thụy Đình đó thì Lăng Mặc nhà cô thật sự quá đáng yêu! ! !
Bỗng nhiên đối mặt với sự khôn khéo ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu của mèo hoang nhỏ, trái tim của Lăng Mặc đột nhiên ấm lên và không ngừng tạo
rực.
Hơn nữa...
Cô không biết khi dán chặt vào một người đàn ông,
sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến thế nào
sao?
Mèo hoang nhỏ này quá thiếu dạy dỗ rồi!
Lăng Mặc liếc nhìn tủ quần áo ở bên cạnh, ánh mắt thâm thúy của anh đột nhiên thay đổi.
Một giây tiếp theo, hai tay anh đột nhiên dùng sức,
nâng cả người Hạ An Nhiên lên.