"Cô chỉ ỷ vào sự yêu thích của cậu cả Lăng mà thôi,
nhưng nếu cậu cả Lăng biết cô ở bên ngoài trắng trợn như vậy, còn ức hiếp Lăng Tư, thì anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
Quý Phong thấy Điền Tư không biết sống chết mà đứng ra, anh ta không vui lạnh lùng nhìn, "Cô là
người nhà nào, sao lại dám láo xược ở trước mặt mọi
chủ của nhà chúng tôi!"
Điền Tư đoán được có lẽ những người vệ sĩ ở đây là do cậu cả Lăng sắp xếp cho con hồ ly tinh này.
Nhưng tại sao vệ sĩ lại gọi con hồ ly tinh này là mộ chủ?
Điền Tư cảm thấy buồn cười, đùa cợt nói: "Cô ta mà được xem là mợ chủ sao? Nhiều lắm thì cô ta chỉ có thể được coi là người tình ở bên ngoài của cậu cả
Lăng mà thôi, người vợ hiện tại của cậu cả Lăng, là
người phụ nữ xung hỉ đó!"
Chuyện cô gái xấu xí nhà họ Hạ xung hỉ cho Lăng Mặc, mọi người ở trong giới này đều biết.
Người vợ danh chính ngôn thuận của Lăng Mặc, cũng chỉ là người phụ nữ xấu xí đó!
Hạ An Nhiên nhàn nhạt nói: "Tôi chính là người phụ nữ xung hỉ cho Lăng Mặc lúc đó."
Điền Tư không tin, “Tại sao cô có thể là người phụ nữ xấu xí đó!"
Cô ta đã gặp người phụ nữ xấu xí đó, xấu xí đến mức thê thảm không nỡ nhìn, hoàn toàn khác với
người ở trước mặt!
Điền Tư cảm thấy con hồ ly tinh này điên rồi.
Chỉ là, khi cô ta nhìn Lăng Tư, cô ta lại thấy đối phương không hề có ý phản bác lại Hạ An Nhiên.
Sắc mặt của Điền Tư dần dần thay đổi, cô ta không nhịn được hỏi: "Tại sao cậu không nói chuyện?"
Sắc mặt của Lăng Tư hơi khó coi, "Cô ta... Chính là người phụ nữ đó!"
Điền Tư ngây người tại chỗ.
Đầu óc của cô ta lập tức không thể phản ứng, sau đó cô ta chóng hiểu rõ một số chuyện.