Sau khi Hạ An Nhiên xem xong vở kịch này thì cô lập tức đi tìm Bùi Ki.
Chỉ là, cô chưa kịp đi được mấy bước thì đã nhìn thấy một người đàn ông ở cách đó không xa, đang mỉm cười nho nhã với cô.
Hạ An Nhiên nhận ra đó là người đàn ông mà cô đã
cứu ở khu Tây Thành.
Đối phương đi tới chỗ của Hạ An Nhiên, "Lại gặp nhau rồi!" Sau đó anh ta chỉ vào phòng riêng, "Tôi còn tưởng rằng, cần tôi giúp đỡ!"
Hạ An Nhiên: "Anh thấy hết rồi sao?"
Người đàn ông mỉm cười nho nhã và gật đầu, "Thấy
được một người không biết sống chết."
Hạ An Nhiên: "Ánh mắt của anh còn tốt hơn hai người kia rất nhiều, anh còn có thể nhìn ra là tôi đang diễn."
"Tôi chỉ biết, dựa theo bản lĩnh của cô thì cô nhất
định có thể tránh khỏi người nghiện rượu bia, suy
đoán hợp lý." Người đàn ông nho nhã chủ động đưa
tay ra, "Tôi tên Kiều Vũ."
Hạ An Nhiên khách sáo vươn tay ra, "Hạ An Nhiên."
Kiều Vũ gật đầu, "Ừ, tôi biết cô, cổ đông lớn nhất của viện nghiên cứu Long Đằng, tôi đã xem tin tức trước kia của cô." Sau đó anh ta cảm ơn, "Lần trước
may mà có cô, nếu không tôi sẽ không tránh khỏi rắc rối."
"Không cần cảm ơn, nếu đã gặp nhau thì chính là duyên phận!" Hạ An Nhiên không quen trò chuyện quá nhiều với người xa lạ, cô chỉ vào một phòng riêng, "Tôi còn có bạn đang chờ tôi, nên sẽ không trò chuyện nhiều với anh nữa."
Kiều Vũ gật đầu, "Ừ, không quấy rầy cô và bạn của
CÔ."
Hai người không nói gì nữa.