Hai người trò chuyện tùy tiện một lúc ở trong phòng
riêng.
Khi thời gian gần đến, hai người bắt đầu đến cuộc đấu giá ở bên cạnh.
Sau khi bước vào cuộc đấu giá, Hạ An Nhiên phát hiện ra rằng nó nhỏ hơn nhiều so với cuộc đấu giá ở Trân Bảo Các.
Trong lòng không tránh khỏi có một chút chênh lệch, cô không khỏi ghét bỏ, "Trong này thì có thể có thứ gì tốt?"
Bùi Kì cạn lời: "Em gái à, chẳng lẽ em cho là các
nhà đấu giá trên thế giới đều hào phóng như Trân
Bảo Các sao?"
Hạ An Nhiên hỏi ngược lại: "Không phải sao?"
Bùi Kì mỉm cười đáp lại, "Không! Chỉ có Trân Bảo Các mới hào phóng như vậy!".
Ngay khi cả hai đang nói chuyện, một người đàn ông đi về phía bọn họ và chào hỏi với Hạ An Nhiên, "Thật là trùng hợp!"
Người đến là Lăng Tuân.
Bùi Kì cũng khách sáo chào hỏi, "Anh họ Lăng Tuân, có phải anh cũng đến đây để xem có cái gì tốt đúng không?"
Lăng Tuân mỉm cười qua loa, sau đó ánh mắt của anh ta rơi vào trên người Hạ An Nhiên, anh ta chủ động mở miệng, "Tôi có thể trò chuyện riêng với cô mấy câu không?"
Hạ An Nhiên đã có thể đoán được mục đích mà Lăng Tuân tìm cô, "Vì Lăng Tư sao?"
Lăng Tuân thấy Hạ An Nhiên nói chuyện mà không
hề kiêng nể trốn tránh, anh ta không vui nhíu mày,
"Lúc nãy tôi nghe người nhà nói, Lăng Tư vô tình đắc tội với cô, cô cũng biết Lăng Tư được cha mẹ tôi nuông chìu, cho nên hơi tự do phóng khoáng, cô là người lớn thì đừng so đo với trẻ con... Tôi ở đây để nói xin lỗi giúp em ấy."
Hạ An Nhiên nghe thấy lời này, cô bất giác cảm