Bùi Kì nghe vậy thì chỉ có thể cho Hạ An Nhiên và
Lăng Tuân có không gian riêng.
Trong lòng Lăng Tuân hơi khó chịu khi anh ấy không nghe lời của anh ta mà lại nghe lời của Hạ An
Nhiên...
Có phải những người ở trong mắt của Bùi Kì bây giờ đều không có vị trí của Hạ An Nhiên hay không?
Lăng Tuân đè nén cảm xúc của mình.
Gần đây tình huống của chi thứ càng ngày càng tệ
hại, nếu như bọn họ không bảo vệ được Lăng Tư vào lúc này, thì sẽ khiến hình tượng của chị thứ ở
trong lòng người khác giảm mạnh, sau đó mọi
người có thể tùy tiện ức hiếp bọn họ giống như con
chó con mèo.
Cho nên, ngay cả khi anh ta không hài lòng với sự ngu ngốc của Lăng Tư, nhưng anh ta vẫn phải bảo vệ cô ta.
Lăng Tuân ân cần nói với Hạ An Nhiên: "Làm thế nào thì cô mới bằng lòng không giống trong khua chiêng để truy cứu trách nhiệm của Lăng Tư."
Giọng điệu nói chuyện của Lăng Tuân giống như Hạ An Nhiên đang ức hiếp Lăng Tư.
Hạ An Nhiên không vui hách dịch nói, "Lần này tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của Lăng Tư, tôi hoàn toàn vì cô ta, vì nhà họ Lăng! y, anh nhìn cô ta đi, thường ngày cô ta hay hung hăng càn quấy, tùy ý làm bậy, cũng gây ra rất nhiều rắc rối cho nhà họ Lăng! Nếu như không nhân lúc cô ta chưa kết hôn để thay đổi tính cách tồi tệ của cô ta, thì chẳng lẽ anh còn muốn gả cô ta ra ngoài để cô ta gây tai vạ cho người khác sao? Vậy không phải người khác sẽ mắng chết người nhà họ Lăng chúng ta sao?"
Lăng Tuân nghe ra ý của Hạ An Nhiên, "Cô không
muốn bỏ qua cho em ấy?"
Hạ An Nhiên mỉm cười đáp lại, gật đầu, "Đúng !"
Kể từ lần chi thứ trăm phương ngàn kế tính toán cô,