Bùi Kì nghĩ đến Lăng Tư, có chút lo lắng, “Chú hai của tôi không phải người dễ đối phó, Lăng Tuân cũng tới cảnh cáo cô ... Tôi sợ lần này cô trừng trị Lăng Tư, sau này họ sẽ làm khó chúng ta."
Hạ An Nhiên: "Tôi còn sợ bọn họ không ra mặt làm
khó tôi đây!"
Bùi Kì: "... Được rồi, cô có Diêm Vương sống là chỗ dựa vững chắc, hầu hết mọi người đều không dám làm khó cô!" Trêu chọc thêm vài câu, “Ai bảo bây giờ cô là bà chủ của Lăng gia chứ!"
Hai người tách ra ở sảnh của hội trường đấu giá.
Xe của Bùi Kì ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của nhà đấu giá, cô ấy nhờ Quý Phong lái xe vào lề đường bên ngoài hội trường đấu giá.
Đi đến đó cũng chỉ mất 1-2 phút.
Hạ An Nhiên đi qua cửa ở quảng trường, khi cô chuẩn bị đi đến chiếc xe, đột nhiên một người phụ
nữ, hoảng hốt chạy về phía Hạ An Nhiên.
Sau khi nhào đến trước mặt Hạ An Nhiên, sắc mặt lộ ra vẻ sợ hãi vô hạn, “Hạ tiểu thư, cầu xin cô, nhất định phải cứu tôi!"
Hạ An Nhiên nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện,
khẽ cau mày.
Đột nhiên chạy đến trước mặt cô cầu cứu?
Đây có phải là ăn vạ không?
Nhìn thấy ánh mắt do dự của Hạ An Nhiên, bên kia. hoảng hốt nói: "Hạ tiểu thư, tôi có ích đối với cô, cô
nhất định phải cửu tôi!"
Hạ An Nhiên tỏ ra nghi ngờ, "Có ích đối với tôi?"
Người phụ nữ gật đầu, "Đúng! Tôi rất hữu dụng!"
.
Sau đó, người phụ nữ đến gần Hạ An Nhiên, nói vài lời với cô ấy.
Khuôn mặt của Hạ An Nhiên dần dần thay đổi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm người phụ nữ, cuối cùng nặng nề nói: "Được, đi theo tôi đi!"
Khi người phụ nữ nghe lời này, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống đất, "Cảm ơn cô!"
Hạ An Nhiên dẫn người phụ nữ đến bên cạnh xe.
Quý Phong đã xuống xe và đang đợi bên cạnh xe.
Hạ An Nhiên chỉ vào người phụ nữ bên cạnh và dặn
dò với Quý Phong, "Hãy sắp xếp một nơi an toàn
cho cô ấy."
TIL