Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 35





Dương Khánh Vân nghe vậy lại nói: “Vậy bốn vương phi lại hỏi người, bắn vương phi ra lệnh cho ai, người đó đâu?”
“Bọn họ, bọn họ đi hết rồi.” Nha hoàn có ro nói.
“Đi, bọn họ là ai, đi đâu? Nếu người không đưa được kẻ đó ra trước mặt bồn vương phi vậy chứng tỏ người đang vu cáo bổn vương phi, Triệu Bình, người không cho rằng đưa một nha hoàn ra rồi nói bồn vương phi giết người là xong đó chứ, cái gì cũng phải có nhân chứng vật chứng hẳn hoi, mấy lời nói vô căn cứ của nha hoàn người cũng cho là thật sao?”
“Vương phi, người lại dám nói như vậy, đệ đệ của ta còn nắm đây, người dám thể không sai người ném hắn hay không?”
“Thế, ba cái trò trẻ con này người cũng kêu bồn vương phi làm sao, nực cười.

Dương Khánh Vân cười mia.
“Trò trẻ con sao, vậy người có dám thể hay không?
Triệu Bình thách thức.
“Muốn bổn vương phi thể sao? Được thôi nhưng hậu quả người gánh.” Triệu Tố Như nhếch khỏe mỗi nói.
“Cái gì hậu quả bồn gia gánh, vương phi, có giỏi thì người thể đi, thể độc cho bổn gia.” Quản gia không tha ép nàng phải thể mới thôi.
Dương Khánh Vân cười khẩy lại bắt chước người ta giơ ba ngón tay lên trời dõng dạc nói: “Ta, Dương Khánh Vẫn xin thể không hề giết Triệu Hải, nếu ta nói dối Triệu Bình sẽ chết không toàn thấy.”

Thể xong nàng lại dương dương nhìn hắn nói: “Thế nào, hài lòng người chưa?” Triều Bình tái xanh mặt cảm gián nhìn nàng, “Người nữ nhân để tiện, người lại dám thể như vậy?”
“Là người nói bổn vương phi thể độc, ta thể cho người nghe người còn muốn thế nào, yên tâm bốn vương phi đâu có giết người mà người sợ, nếu ta quả thật giết người, vậy thì quản gia, coi như người xui xẻo không thể trách bồn vương phi “Người, được lắm, được lắm, vương phi, coi như người lợi hại, chờ đó cho bồn gia.” Triệu Bình tức giận giết người khác nào hắn sẽ chết không toàn thấy.

lại không làm được gì, ép nàng thể lại bị nàng chơi xỏ, gây ông đập lưng ông, nếu hắn thừa nhận nàng
Cuối cùng Triệu Bình mang theo tức giận rời đi.
“Vương phi, người thật lợi hại” Dù không biết cụ thể sự tình thế nào nhưng Trịnh Lâm nghe cuộc đối đáp của vương phi và quản gia cảm thấy vô cùng đã tai, mát lòng mát đã
Tạ Đình cũng nhìn nàng với con mắt khác, nữ nhân này rốt cuộc nàng thật lòng hay giả dối? Hắn thật không muốn tin nhưng từng câu từng chữ nàng nói ra lại ngấm vào trong lòng hắn.
“Bổn vương phi lợi hại bình thường.” Đối phó với đảm người như Triệu Bình và Triệu Hài nàng chỉ cần tốn chút công phu mà thôi.
“Vương phi, thuộc hạ có thể hỏi một câu hay không?” Trịnh Lâm đắn đo mãi rốt cuộc không nhịn được hỏi.
“Chuyện gì?”
“Người quả thật cho người thiển Triệu Hải rồi ném hắn xuống hồ sao?” Hôm qua hắn không dám hỏi chủ tử, trong lòng ngừa ngày không chịu được, hôm nay nhân vương phi tới hắn liền lập tức hỏi, “Đúng là bổn vương phi ra lệnh ném hắn, có điều hắn bị ném xuống hồ không biết bởi cũng không thể trách bổn vương phi”
Trịnh Lâm giật giật khóe miệng, hắn bị thiến cho dù biết bơi cũng không thể leo lên nổi mặt hồ.
Dương Khánh Vân trở về viện ngủ một giấc đến tối, lúc tỉnh dậy lại thấy Thanh Lam cùng một nữ tử xa lạ đứng trước cửa phòng.
“Nàng ta là ai?” Dương Khánh Vân nghi hoặc hỏi.
“Bẩm vương phi, phu nhân lo lắng người nên đã phải thêm một người lại đây hầu hạ, nàng tên Huỳnh Lan “Phu nhân? Liễu phu nhân từ khi nào quan tâm ta như vậy, còn nửa người lên ta quay về phủ thượng thư sao?” Dương Khánh Vân nhìn Thanh Lam chất ván.
“Là phu nhân lo lắng cho người mới kêu nô tỳ về phủ hỏi thăm người, biết người ở Khánh Vương Phủ chỉ có hai chúng ta hầu hạ nên đã phải một người đến cùng hầu hạ vương phi.

Lý do này Thanh Lam nghĩ mãi moi ra.
“Bồn vương phi không cần, kêu nàng ta quay về đi.

Dương Khánh Vân mới không quan tâm Liễu phu nhân có lòng tốt, chắc chắn bà ta có âm mưu gì đó, trong vương phủ này có nhiều người khiến nàng ngày đêm cảnh giác rồi, nàng không muốn rước thêm một người vào phủ nữa.
“Vương phi, đây là tấm lòng của phu nhân người sao có thể từ chối.” Thanh Lam trợn mắt nói, nàng ta cho rằng người của phu nhân đưa tới Dương Khánh Vân sẽ không dám từ chối, nào ngờ nàng ta chưa gì đã đuổi người đi rồi, sao có thể chứ, khó khăn làm nàng mới đưa được người vào sao dễ dàng để đuổi đi như vậy.
“Vương phi người hãy suy nghĩ kỹ, đây là

Nàng ta chưa nói xong Dương Khánh Vân ngắt lời: “Đừng nói nhiều với bồn vương phi, đem người rồi khỏi mắt bổn vương phi
Thanh Lam thấy nàng kiên quyết lại nhìn Huỳnh
Thanh một cái, nàng kia nhận được tín hiệu liền lập tức đứng lên, hướng nàng nói: “Nô tỳ xin cáo lui.
Rời khỏi viện của Dương Khánh Vân, Thanh Lam lại hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”
“Nơi đây có chỗ nào trống vắng không có người đến không?” Thanh Lam suy nghĩ một chút trả lời: “Sau hầu viện của nàng ta.”
Nàng kia gật đầu nói: “Được, người đưa ta ra đó để ta vẽ trận pháp, sau đó người dụ nàng ta ra, ta sẽ có cách khiến nàng ta hiện nguyên hình.”
“Tốt, ta sẽ tìm cách dẫn dụ nàng ra nhưng khi nào thì được?”
“Sau canh hai, giờ đó là giờ thiêng, yêu ma quỷ quái sẽ dễ lộ nguyên hình.”
“Ta biết rồi, đi thôi.” Thanh Lam dẫn nàng kia ra sau hai người bàn bạc một chút Thanh Lam mới rời đi.
Nàng ta vừa đi thì bóng dáng trong bụi hoa gần đó cũng rời đi.
“Vương phi, nàng kia vẫn chưa rời khỏi phủ, Thanh
Lam dẫn nàng ra sau hậu viện.”
“Nàng ta muốn làm gì?” Dương Khánh Vân đang tắm lại không khỏi dừng lại một chút hỏi.
“Nô tỷ không biết, Thanh Lam vừa rời đi nô tỷ liền chạy đến bẩm báo cho người.”
Dương Khánh Vân suy nghĩ lại ra lệnh, “Được rồi, người gọi Thanh Lam đến hầu hạ ta lại đi dò la một chút ”
Sống ở cổ đại thật mệt, nay cảnh giác người này mai cảnh giác người kia, Dương Khánh Vân cảm thấy có chút đau đầu, đã bao giờ nàng hao tổn trí lực nhiều đến như vậy.

Tắm rửa xong Dương Khánh Vân mặc y phục đàng hoàng Thanh Lam sức dầu thơm cho nàng lại có chút thất thần, Dương Khánh Vân nhìn thấy lại chưa nói gì.
Nàng lại ra bàn đọc sách, thời gian dẫn qua, mắt thấy sắp đến thời gian Thanh Lam đột nhiên nói.
“Vương phi, người có thể ra sau hậu viên một chút không?”
“Ra đó làm gì?” Nàng đặt quyển sách xuống như có như không nhìn nàng ta.
“Không phải vương phi thích hoa quỳnh sao, lúc sáng nô tỳ ra sau hậu viện quét tước có thấy một đoá hoa quỳnh có dấu hiệu nở, vương phi ra lúc này khẳng định sẽ thấy hoa nở.”
“Được thôi bồn vương phi cũng muốn xem thử.” Nàng là muốn xem Thanh Lam này muốn giở trò gì.
Hai người một trước một sau đi ra sau hậu viện,
Dương Khánh Vân đi không nhanh không chậm nhưng người trước mặt nàng thì có vẻ vội vàng, lâu lấu lại liếc nhìn một cái.

Càng đi gần đến chỗ đạo có đã chỉ định Thanh Lam lại càng thêm lo lắng, nếu không thành công năng coi như xong nhưng mà năng tin tưởng lời đạo cô kia nói, Dương Khánh Vân nhất định là quỷ nhập vào nếu không sao có thể lợi hại như vậy.
“Sắp đến chưa? Sao bổn vương phi không thấy một bông hoa nào?” Dương Khánh Vân đi đến giữa hoa viên thì dừng lại hỏi, dáng vẻ này của Thanh Lam này cứ thấp thỏm kiều gì.
“Vương phi, đến rồi, người tiến thêm hai bước nữa là thấy.” Thanh Lam đứng sang một bên nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.