Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 46





“Trước khi nhận ly trà này bổn vương phi muốn người dập dầu mười cải trước.” Dương Khánh Vân không tiếp ly trà mà nhàn nhạt nói.
Triệu Bình không nghĩ nữ nhân này còn muốn hắn dập đầu, trong lòng thẩm măng tiện nhận, trước giờ toàn là người khác dập đầu trước hắn, hắn làm sao lại phải dập đầu trước nàng.
Khuôn mặt của Triệu Bình nhăn nheo tỏ ý không cam nguyện, Dương Khánh Vân lại lành lạnh nói: “Người muốn tạ lỗi với bổn vương phi thì cũng phải bỏ ra thành ý, bổn vương phi chỉ muốn người dập đầu người cũng không dập được, vậy ly trà này bổn vương phi cũng không cần uống nữa.”
Triệu Bình nghe vậy tức giận lại có chút nóng vội nói: “Nó tài dập, nô tài dập”
“Vậy thì mau làn đi.” Dương Khánh Vân vẫn đạm phong khinh nhìn hắn,
Quản gia này trong lòng hẳn là đã tức điên lên rồi, nhìn bộ dạng kim nén của hắn mà xem, thật là quả tôi nghiệp, tối nay nàng sẽ cho hắn nếm đủ cảm giác giận mà không thể phát là thế nào.
Triệu Bình nắm chặt hai tay từ từ quỳ gối xuống, trong lòng thầm mắng, tiền nhân lát nữa xem bồn gia đối với người thế nào, bồn gia chơi chết người thì thôi, lại biến người thành kỹ nữ phục tùng bồn gia.

Trong lòng Triệu Bình suy nghĩ như vậy hắn mới cam chịu quỳ xuống dập đầu, có điều chỉ là dập cho có lệ Vừa xong cái thứ nhất Dương Khánh Văn liền nói: “Ta muốn mười cái này cái nào cũng phải có tiếng kêu, nếu một cái không kêu dập lại mười cái, cứ thế mà làm.

“Người… Triệu Bình xém chút nữa không nhịn được mắng chửi, Dương Khánh Vân lại điểm nhiên nói: “Xem ra người không có chút thành ý nào.”
“Không phải, vương phi, chỉ là nô tài dau lưng khó lòng chạm đầu xuống đất, mong vương phi thông cảm.” Triệu Bình không khỏi tìm lý do.
“Vậy sao, vậy thì lần sau người lại đến tạ tội vậy, bồn vương phi mệt rồi muốn đi ngủ.” Nói xong Dương Khánh Vân muốn đứng dậy thì Triệu Bình sốt ruột nói: “Vương phi chở vội đi, nô tài sẽ dập, sẽ dập.

Triệu Bình cắn răng một cái lại dập đầu xuống đất, cái đầu tiên khá là kêu, lại đến cái thứ hai thứ ba…
Thanh Lam đứng một bên có chút hả dạ, khóe miệng khẽ nhếch lên, Triệu Bình dập xong cái thứ mười đầu óc có chút choáng vàng trên đầu cũng có một vết bầm tim, hắn lại nói: “Vương phi, có thể uống trà hay chưa?”
“Được, bổn vương phi sẽ uống.” Dương Khánh Vân cũng không làm hắn thất vọng cầm ly trà lên uống một hơi, nãy giờ nói nhiều nàng khát khô cả họng rồi.
Triệu Bình thấy nàng đã uống tâm tư nhộn nhạo, coi như hắn dập đầu không uống cộng.
Dương Khánh Vân uống xong lại nhìn Triệu Bình nói: “Ngồi xuống đi”
Sau đó nhìn hai người phân phó, “Thu Hoài lấy điểm tâm lên mời quản gia, Thanh Lam lấy lọ cao của bồn vương phi thoa quản gia.”
“Đã ta vương phi + Bình cũng không đi với ngồi dây ăn điểm tâm, tận hưởng mỹ nhân thoa cao chờ thuốc phát huy tác dụng, có điều một lát sau thân thể hắn lại trở nên khó nóng bất thường hắn nhìn Dương Khánh Vẫn có chút mờ ảo, lại lắc lắc đầu cho tỉnh táo.

Dương Khánh Vận thấy thuốc đang phát huy tác dụng liền nói: “Quản gia, bổn vương phi có nhã hứng muon den hau viên, người theo hầu bổn vương phi đi.”
“Vâng, vương phi.” Triệu Bình có chút mơ màng nói, lại loạng choạng đi theo nàng.
Ra đến hậu hoa viên thuốc dường như đã ngắm hắn, hoàn toàn phát huy tác dụng, hắn nhìn Dương Khánh Vận đã nổi lên ham muốn, nhào thẳng về phía năng, “Mỹ nhân, nàng thật đẹp, để bổn gia thơm nàng một cái Dương Khánh Vân nhịp nhàng tránh né, lại nói: “Quản gia, mỹ nhân của người ở bên kia kia, họ đang chở người đầu, mau đến đó đi.”
Triệu Bình nhìn về phía nàng chỉ, ở đó chỉ có ba con heo nái được mặc y phục đội hoa trên đầu nhưng trong mắt Triệu Bình không hiểu sao lại thành khuôn mặt của ba mỹ nhân.
Dương Khánh Vân lại thoang thoảng bên tại hắn nói: “Người xem ba nữ nhân kia thật xinh đẹp biết bao, một người khuynh quốc khuynh thành, một người mỹ mạo vô song, một người duyên dáng yếu điệu, bọn họ đang vẫy tay, kêu người đó.”

Thực chất chỉ là tiếng heo kêu éc éc mà thôi nhưng trong tại của hắn lại nghe ra được giọng nói mềm mại, những nhiều của nữ nhân, hai mắt cũng tưởng tượng khuôn mặt của ba mỹ nhân như Dương Khánh Văn miêu tả, bắt đầu từng bước từng bước đến đó.
Lại chờ không kịp vỏ lấy một con heo âu yếm nói: “Mỹ nhân, bốn gia đến đây, để nàng chở lâu rồi.” Nói xong hắn lại hôn lên mõm của con heo một cái.

Thanh Lam và Thu Hoài nhìn xém chút nữa ói mửa, Dương Khánh Vân lại không thấy gì, lúc trước nàng còn nhìn thấy những chuyện ghê tởm hơn thế này.

Mà cách hoa viên không xa Tạ Đình không khỏi lần bánh xe đi tới, Trịnh Lâm đi theo sau, hắn nhìn cảnh tượng trước mặt mà kinh ngạc không thôi.
“Kịch người nói là cái này sao?” Tạ Đình đột nhiên lên tiếng.
Hai nha hoàn củi người hành lễ, Dương Khánh Vân lại đi đến bên hắn cười nói: “Thế nào, kịch này hay chứ
Ta đặt tên cho vở kịch này là cùng heo dâm loạn, mời vương gia thưởng thức ”
Trình Lâm giật giật khỏe môi, Tạ Đình lại thâm sâu nhìn nàng, nữ nhân này lại có thể nói ra hai tử dâm loạn sao?
Lúc này lại nghe tiếng heo kêu éc éc, mấy người lại nhìn sang bên đó, vừa lúc Triệu Bình cưới lên một con heo lại ôm đầu một con heo khác hôn nó mấy cái tay cũng cởi y phục ra, sờ soạng khắp người con heo nói: “Mỹ nhân, mau hầu hạ bổn gia, cùng bồn gia sung sướng nào, tối nay bổn gia sẽ đè chết người, mỹ nhân, mỹ nhân.”
“De oe.” Thanh Lam và Thu Hoài thi nhau nôn mửa, cảnh tượng này thật sự quả kinh tởm, ai mà chịu được.

Triệu Bình lại tiếp tục cởi quân ra, lại đưa cái đã nhỏ cao kia trước mặt một con heo nói: “Nào, mau mỹ nhân phục vụ bồn gia”
Con heo làm sao biết phục vụ như thế nào nó đứa mũi tới hít hít mũi lại tránh qua một bên, Triệu Bình thấy thế liền tát vào mồm con heo một cái làm nó kêu ré lên, hắn lại tức giận nói: “Tiện nhân, dám chê bồn gia sao, mau ngậm nó cho bổn gia.
Hắn đưa cái đó vào mõm con heo, nó cũng ngậm lấy nhưng chẳng làm gì, dục vọng của Triệu Bình lại bùng phát hắn không còn cách vào khác là tự động thủ, lắc lư cái hông, hai con heo bên cạnh lại không ngừng liếm láp chân hắn.
“Dương Khánh Vân, cẩm người nhìn.” Một giọng nói tức giận vang lên bên tại Dương Khánh Vân.
Nàng đồng thích thú xem lại không khỏi quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, khuôn mặt hắn đã đến đi máy phần.
“Vương gia, sao lại cấm ta nhìn ta có chút tò mò nha, hắn quay lưng về phía chúng ta, lại bị con heo kia chặn ngang ta cũng không biết phía trước hắn làm gì, vương gia, người biết sao, nói ta nghe, hắn đang làm gì con ương Khánh Vân ra vẻ ngây thơ vô số tội, hai mắt chớp chớp nhìn hắn.
“Dương Khánh Vân, người tốt nhất là đừng có biết, còn nữa nhắm mắt lại không được nhìn thân thể của nam nhân khác, người có biết phụ đạo hay không?” Tạ Đình gầm giọng nói, nữ nhân này lại dám đứng bên cạnh hắn nghiễm nhiên nhìn thân thể nam nhân khác.
“Vương gia, trời tối thế này ta cũng đâu nhìn thấy gì, hơn nửa người không cho ta nhìn thân thể nam nhân khác lẽ nào chỉ được nhìn thân thể người thôi sao? Phụ đạo gì đó ta không hề biết, nương ta mất sớm, cha lại không quan tâm, ở nhà không có ai dạy qua ta cái này cả.” Dương Khánh Vân có chút đáng thương nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.