Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật

Chương 73: Nói Chuyện Cùng Quý Phi





Hoàng quý phi đặt ly trà xuống nói: “Đúng vậy, chính là hoàng hậu đương nhiệm, năm đó ta và tỷ tỷ liên tục được hoàng thượng sủng ái, nàng ta khi đó là Thục Phi không được hoàng thượng sủng ái nên đã ghen ghét với chúng ta, luôn tìm cách hãm hại chúng ta.
“Ngày đó trong lễ mừng thọ của thái hậu lại xảy ra một sự cố trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ thì tỷ tỷ đột nhiên cầm kiếm xông tới muốn hành thích thái hậu, đúng lúc thanh kiếm sắp đến chỗ thái hậu thì hoàng hậu đương nhiệm lại xông ra đỡ cho thái hậu kiểm này, sau đó tỷ tỷ bị bắt vào nhà lao hình bộ thẩm tra, ta lúc đó vô cùng kinh sợ, không tin tỷ tỷ đang yên đang lành lại đi hành thích thái hậu, cái gì cũng phải có lý do, ta muốn gặp tỷ tỷ hỏi chuyện nhưng người trong hình bộ lại không cho ta vào.
“Ba ngày liền ta không thể vào hình bộ gặp tỷ tỷ, lòng nóng như lửa đốt, đến nỗi muốn đi gặp hoàng thượng lại cũng có người ngăn cản, trong lúc ta và thừa tướng lo lắng cho tỷ tỷ thì lại nghe tin nàng đã đóng dấu nhận tội, lý do hành thích thái hậu là do lúc trước thái hậu có lòng nghi kỵ với phủ thừa tướng, lại mai mỉa với tỷ tỷ khiến nàng ghi hận trong lòng.
“Ngươi nghĩ xem có lý do gì mà lạ lùng như vậy, hài tử ba tuổi còn không tin nữa là người lớn, hơn nữa có ai lại quang minh chính đại hành thích thái hậu trước mặt bao nhiêu người như vậy không, tỷ tỷ cũng đâu phải kẻ ngu, ta và thừa tướng cố bào chữa cho tỷ tỷ nhưng vô ích, hoàng thượng chỉ tin vào những gì mắt thấy cùng tờ giấy thú tội của tỷ tỷ.
“Ta đã quỳ xuống cầu xin hoàng thượng cho chúng ta một ít thời gian để điều tra lại vụ việc nhưng lúc đó hoàng thượng vô cùng tức giận không cho chúng ta điều tra, cuối cùng tỷ tỷ bị ban cho một dải lụa trắng ba thước chết trong nhà giam của hình bộ, phủ thừa tướng cũng bị liên lụy có điều hoàng thượng nể tình thừa tướng có nhiều công trạng nên tha tội chết cho cả phủ chỉ cắt chức thừa tướng rồi đuổi bọn họ về quê, còn Đình Nhi, dù sao cũng là dòng máu của hoàng thượng nên người đã bỏ qua cho hắn lại để ta chăm sóc hẳn.
“Lúc đó ta hoàn toàn bất lực khi đã không thể cứu tỷ tỷ chỉ có thể giúp tỷ tỷ nuôi nấng Đình Nhi, mà tình cảm của ta với hoàng thượng cũng rạn nứt từ đó, ta đâm ra có chút sinh hận với người, cho đến ba tháng sau Hoàng hậu đương nhiệm vì cứu thái hậu được kế vị ta mới nghi ngờ, rồi bừng tỉnh ngộ.
“Ta không thể vì đau thương mà suy sụp, ta đã lén tự mình điều tra vụ việc, sự thật dần dần hé mở thì mọi chứng cứ bị đứt đoạn, cho đến bây giờ ta vẫn không tìm ra được một bằng chứng hay nhân chứng nào, ta vô cùng áy náy với tỷ tỷ.


Hoàng Quý Phi nói xong một câu chuyện có chút khan cổ lại nhấp một ngụm trà, trầm tư một chút.
Dương Khánh Vân nghe xong cũng hiểu được bảy phần lại nói: “Nương nương ngày đó hành thích thái hậu, hoàng hậu có biểu hiện gì lạ hay không?”
“Người hỏi ta mới nhớ lúc đó hai mắt tỷ tỷ đỏ lên trông rất đáng sợ, lúc bị bắt lại miệng không ngừng kêu, phải giết thái hậu.
“Có phải bốn từ đó liên tục được lặp lại hay không, mắt của hoàng hậu có nhìn chăm chăm vào thái hậu hay không?”
Dương Khánh Vân lại hỏi.
“Tớ nhớ không rõ nhưng hình như là có, người phát hiện ra điều gì sao?” Hoàng Quý phi nghi hoặc nhìn nàng.
“Đúng vậy, ta không chắc lắm nhưng ta nghi ngờ hoàng hậu khi đó có khả năng bị yểm bùa, thôi miên, hoặc bị khống chế thần trí” Dương Khánh Vân cũng không ngại nói ra suy đoán của mình.
“Yểm bùa thì ta nghe nói qua nhưng còn thôi miên là như thế nào?” Hoàng quý phi nghe hai từ thôi miên có chút mới lạ.

Dương Khánh Vân nghi hoặc lẽ nào ở đây không có thôi miên sao, nghĩ vậy nàng lại nói: “Khánh Vân cũng không biết nhiều chỉ nghe người ta nói qua, thôi miên này chính xác là làm mê muội thần chí của người ta khiến người đó nghe theo sai bảo của người thôi miên, có điều nếu là thôi miên thì thần trí của người đó cũng không đến mức điên loạn chỉ như người ngủ mê thôi, nên có thể loại bỏ khả năng này.
Nàng cũng chỉ đưa ra giả thiết thôi nghĩ lại thì cái này quả thực không có khả năng.
Hoàng Quý Phi vì lời nói của Dương Khánh Vân mà suy tư, một lát sau lại nói: “Bổn cung sẽ điều tra xem năm đó tỷ tỷ có bị yểm bùa hay không? Khánh Vân, may nhờ người nhắc nhở bổn cung lại có thêm hướng điều tra.
“Phải rồi, nãy giờ nói chuyện của tỷ tỷ lại quên mất người hẹn ta ra đây có chuyện gì?”
“Khánh Vân muốn biết kẻ đã hãm hại vương gia là ai, nương nương có thể nói cho ta biết sao?” Dương Khánh Vân hỏi.

“Có gì không thể, ngươi muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho ngươi, Khánh Vân, tuy mới gặp hai lần nhưng bổn cung tin tưởng ngươi, cũng đừng để bổn cung thất vọng.
“Vâng, nương nương
Hoàng quý phi nhìn khuôn mặt đảm bảo của Dướng Khánh Vận mới bắt đầu kể: “Năm đó bên cạnh Đình Nhi có một ám vệ là nữ nhân, nàng ta ngày ngày quấn quýt bên cạnh hắn, lâu dần bọn họ nảy sinh tình cảm, Đình Nhi vô cùng yêu thích nữ nhân này còn không màng thân phận cầu xin hoàng thượng ban hôn, hắn đã quỳ dưới mưa ba ngày ba đêm xém chút mất mạn mới lung lay được hoàng thượng, ngài cuối cùng cho bọn họ thành thân, thế nhưng người biết không trong đêm tân hôn nàng kia lại bỏ độc vào rượu của hắn khiến hai chân hắn bị phế như ngày hôm nay còn nàng ta sau khi đâm hắn một kiếm liền chạy trốn không xuất đầu lộ diện”
“Sau đó bổn cung mới điều tra ra nàng ta là người của Bình vương phải đến tiếp cận hắn, ban đầu lấy lòng sau đó khiến hắn si mê rồi không do dự đâm hắn một nhát, nghĩ lại hắn lúc đó vô cùng đau khổ còn không màng sống chết, ta phải khuyên nhủ hắn, hắn mới can đảm sống tiếp.
Hoàng Quý Phi kể lại mà trong lòng vẫn ẩn ẩn đau lòng.

Dương Khánh Vân không cần nói nàng nghe xong chỉ hận không thể lột da tróc thịt nàng kia, thậm chí còn muốn cho nàng ta nếm thử mùi vị của mười tám tầng địa ngục, Tạ Đình yêu nàng ta như vậy thế mà nàng ta phản bội hẳn không nói còn dám độc hại hắn sao, không thể tha thứ.
“Nương nương không tìm ra nàng ta sao?” Dương Khánh Vân trầm giọng hỏi.
“Không thấy, nàng ta là người của Bình vương hẳn ở chỗ của hằn nhưng người của ta thám thỉnh cả phủ Bình vương cũng không thấy bóng dáng của nàng ta, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm tung tích của nàng ta, sao ta có thể để cho kẻ hại Đình Nhi chạy thoát chứ, có điều Tạ Du giấu nàng ta cũng thật kỹ, ba năm rồi vẫn chưa thấy nàng ta xuất đầu lộ diện” Hoàng Quý Phi vừa nói vừa nghiến răng, còn có chút căm phẫn.


Dương Khánh Vân Không khỏi trầm tư, tâm trạng càng lúc càng tĩnh lặng, khuôn mặt cũng trở nên đăm chiêu.

Ra khỏi tửu lâu nàng lại vừa đi vừa suy nghĩ, có một ánh mắt lại không khỏi dõi theo nàng đến khi nàng rẽ vào một con đường khác vẫn không thể rời mắt.
Không ngờ hắn ra ngoài lại có thể gặp nàng ở đây.

Nam nhân đối điện hắn lại mỉm cười nham hiểm nói: “Hoàng đệ, nghe bổn vương nói một câu, phàm là vật gì người muốn có phải mạnh tay đoạt lấy, chỉ nhìn không thôi nó mãi mãi không thuộc về người.
Câu nói của nam nhân đầy ẩn ý lại len lỏi vào trí óc của hắn, muốn có phải đoạt lấy sao, hắn có thể đoạt sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.