Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 39



Có ai biết rằng có một kẻ sợ ăn cay đến chết khiếp. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đụng đến một thứ gì cay hay quá cay. Vậy mà không lẽ lại phải tự thú với cô rằng. Tôi "sợ" ăn cay nhất như thế thì thật mất sĩ diện quá đi.

Tiếng chuông điện thoại reo lên cô nhìn về phía anh thấy anh đang cầm điện thoại trên tay. Cô chỉ thấy trên màn hình đang hiện tên Lệ Thy.

_A lô!!

Nghe thấy giọng anh đầu giây bên kia vội nói:

_Ox đang ở đâu đó???

_Mới đi chụp hình cưới về!!

_Chụp hình cưới???

Anh chỉ trả lời vỏn vẹn bằng từ: _UHM!!!

_Với cô ta??

Anh lại tiếp tục:_UHM!!!

Lệ Thy nũng nịu:

_Ox à, qua chở bx đi ăn đi bx đang đói lắm!!!

Anh quay sang nhìn cô. Chợt thấy vậy nên cô quay mặt ra cửa sổ làm ra vẻ như không hề để ý tới cuộc đàm thoại kia.

_Đi mà ox, bx đói lắm, con cũng đói lắm đó!!!

Thấy vậy nên anh miễn cưỡng đồng ý:

_Uhm, Anh qua liền!!!

Rồi anh cúp máy. Còn cô thì nhìn anh mỉm cười:

_Không sao đâu, anh cứ đi với chị ấy đi, em tự về được mà!!!

Anh lo lắng hỏi:

_Em tự về được chứ??

Cô gật đầu rồi lại mỉm cười với anh.

Nhìn nụ cười của cô lại khiến lòng anh đau như cắt. Anh ước gì cô đừng cười thì anh sẽ không cảm thấy có lỗi đến như vậy. Cô đẩy nhẹ cửa xe rồi bước xuống vẫy tay chào tạm biệt anh. Còn anh thì nhấn ga cho xe chạy đi.

Cô đứng nhìn theo bóng chiếc xe của anh khuất dần khuất dần đến lúc biến mất hẳn. Cô bước đi lầm lũi trên đường như một kẻ lang thang không biết về chốn nào. Lâu lâu lại ngước mắt lên nhìn những vì sao trên trời mà khóe mắt cay cay. Cô tự nhủ:

_Cố lên Thiên Nhi, mày làm được mà!!!

Rồi cô lại tiếp tục đi dôc theo con đường dưới ánh đèn vàng loe lói. Cái màn đêm kia tưởng chừng như "chực" nuốt chửng cái bóng người bé nhỏ đang mang trong mình một nỗi buồn kia.

Tiếng xe mô tô rồ mạnh khiến cô giật mình quay lại nhìn. Khuôn mặt cô dần chuyển sang vẻ ngạc nhiên miệng hốt lên:

_Anh Tiến!!

Anh dừng xe lại mỉm cười nhìn cô trêu:

_Em đang đi lang thang đấy à!!

Cô cười xòa:

_Em đang tập thể dục đấy chứ!!

Anh đưa cái nón bảo hiểm cho cô:

_Leo lên nào!!

Cô ngoan ngoãn leo lên theo lệnh anh. Anh rồ ga phóng đi còn cô thì hai tay bấu chặt lấy eo anh vì "sợ té" nhưng lại không lên tiếng bảo anh giảm tốc độ. Gió cứ tạt vào mặt nhưng lại khiến cô cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.