Cô Vợ Bất Ngờ Của Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 4: Đám cưới



" Bản thân mình cũng có ngày mạt hạng như thế này sao? "

Cô khóc rồi thiếp đi lúc nào cũng chẳng biết.

[......]

Buổi sáng Lâm Đình thức dậy, anh thấy cô nằm trên giường cũng không còn thấy chán ghét như lần đầu thấy cô.

" Từ hôm nay em chuyển sang phòng tôi ở luôn đi. "

Anh lạnh nhạt buông lời rồi rời giường. Anh biết cô nghe thấy lời anh nói bởi vì lúc anh thức dậy thấy bả vai cô run run. Mặc dù cô đã nhắm mắt giả vờ như không nghe thấy. Thấy bả vai cô run run, anh bỗng thấy không đành lòng nhưng rồi vẫn nói ra mấy lời đó.

[......]

" Cô gái này đã có thai sao bác sĩ? "

" Đã có thai 1 tháng rồi. "

" Được, cảm ơn bác sĩ "

Nghe thấy bác sĩ nói cô có thai. Bạch Lan đột nhiên thấy thật may mắn. Cô thật sự không muốn chịu sự sỉ nhục của anh đối với cô nữa.

[......]

" Bạch Lan này, tôi đã mua cho cô một căn hộ ở ngoại thành. Không khí rất tốt cũng tiện cho việc y tá đến chăm sóc cô mỗi ngày. "

" Lâm phu nhân, bà thật tốt "

" Dù sao trong bụng cô cũng là cháu của tôi "

Lâm phu nhân lại nói:

" Cô đừng có tâm tư gì với con trai tôi, nó đã vị hôn thê rồi "

" Tôi không dám, Lâm phu nhân. Tôi biết vị trí của mình ở đâu "

" Nhớ kĩ lời cô nói. Tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô "

[......]

" Lâm Đình, mẹ đã định ngày cưới của con với Nhất Linh rồi "

" Khi nào? "

" 2 tuần nữa "

" Được, tới lúc đó con sẽ về "

Bà nghĩ Hạ Nhất Linh nhất định rất yêu con trai bà nên nó mới cho phép con trai bà có con với người phụ nữ khác. Nhưng bà không biết được cô ta chỉ vì tài sản của con trai bà nên mới như vậy.

Thâm tâm cô ta chỉ có một điểm: vì sao mình không sinh con được còn phải chịu cảnh nghèo khổ? Chịu thiệt một chút cũng không sao.

[......]

" Kính coong.... Kính coong "

" Giờ này Lâm phu nhân còn đến làm gì nhỉ? "

Cô ra mở cửa nói:

" Lâm phu nhân, giờ này.... "

Cô thấy người trước cửa là Lâm Đình chứ không phải Lâm phu nhân.

" Anh...." cô định hỏi anh đến đây làm gì.

" Tôi đi dự tiệc ở gần đây. Nếu bây giờ về nhà rất khuya "

" Anh vào đi "

Anh bước vào ôm lấy cô. Cô tưởng anh lại muốn cô nên vội vàng nói:

" Hôm nay tôi không được, tôi đã mang thai rồi "

Anh hít mùi hương trên tóc của cô, nghe cô nói thế bỗng cười khẽ:

" Em nghĩ gì thế cô bé? Chỉ là mùi hương trên người em làm tôi rất thoải mái thôi. Tôi không phải loại người không biết phải trái như thế "

Anh thở phào nhẹ nhõm.

" Anh buông tôi ra, anh vào trong phòng ngủ đi "

" Tôi ngủ sofa cũng được, không sao "

[......]

Buổi sáng Lâm Đình rời nhà Bạch Lan rất sớm chắc cô không biết.

Anh ngồi lên xe bỗng nở nụ cười. Anh từ bao giờ lại dịu dàng, lại muốn gần gũi một người con gái đến thế?

Anh nghĩ mình chơi đùa thôi lại vui vẻ đến vậy sao? Nhưng phải thừa nhận mùi hương của cô gái này rất tuyệt.

[......]

2 tuần sau.

Một đám cưới không phải là lớn cũng chẳng phải là nhỏ đã diễn ra còn có cả nhà báo đến.

Khách mời đa số là bạn trên thương trường của anh và bạn bè của ba mẹ hai bên.

" Vợ yêu, em qua đó chơi cùng với vợ của Hàn đi "

" Anh đuổi em đi để uống rượu cho thoải mái sao? Anh dám uống rượu em sẽ cho anh ngủ trên sofa " Nhan Thiên Uyển lườm anh. Dáng vẻ bây giờ không khác gì cô vợ nhỏ giận chồng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.