- Anh nghĩ xem, giữa em và anh ấy liệu còn có thể không?
Tuyết Vũ cắm cúi với ly kem trước mặt. Cô không nhìn Lâm Phong đang ở phía đối diện. Câu hỏi như thốt lên bâng quơ giữa không gian im ắng.
Lâm Phong nhìn người con gái nhỏ nhắn trước mặt, trong lòng trào lên chút xót xa, anh hỏi lại:
- Em còn yêu anh ta không?
Tuyết Vũ im lặng, còn, tất nhiên còn, rất nhiều là đằng khác. Cả khi xa Thiên Đức hai năm, trong lòng cô mãi mãi chỉ là hình bóng của anh. Sau này gặp lại vẫn là cảm thấy nuối tiếc vì đã bỏ lỡ nhau một đoạn thời gian dài như thế. Chỉ là cô cảm thấy sợ hãi, về lại bên anh cô thực sự không có dũng khí, chỉ sợ giữa hai người là vô vàn vấn đề ngăn cách.
Lâm Phong thấy được nét dao động trong đôi mắt của Tuyết Vũ, anh thở dài:
- Em vẫn yêu anh ấy, đúng không?
Lần này, Tuyết Vũ không trốn tránh nữa, cô gật đầu, giọng nói có chút buồn bã:
- Anh ấy như khắc sâu một nhát dao trong tim em, làm cách nào cũng không thể xóa được!
- Vậy thì đừng xóa!
Giọng Lâm Phong kiên định. Tuyết Vũ cắn môi:
- Nhưng em sợ, em sợ vấn đề giữa hai chúng em quá nhiều. Một lần bị tổn thương khiến em không đủ tự tin quay lại.
Lâm Phong bỗng nhiên lớn tiếng:
- Vấn đề của em chính là quá nhát gan. Em chỉ biết trốn chạy mà không nói cho người khác biết rõ nguyên nhân. Em chỉ tin vào cảm giác của mình trong khi nó quá yếu đuối. Để anh nói cho em, em có biết người hiến thận cho bố em là ai không?
Tuyết Vũ ngẩn người, sao tự nhiên Lâm Phong lại nhắc đến chuyện này, cô lắc đầu. Giọng Lâm Phong trầm xuống:
- Là Thiên Đức!
- Cái gì? Tuyết Vũ hét lên kinh ngạc, cô lắp bắp-Anh… Anh nói sao cơ?
- Anh nói người cứu mạng bố em là Thiên Đức. Cái mà em cho là vấn đề giữa hai người đã bị anh ấy dẹp qua một bên từ lâu rồi, chỉ còn em là vẫn bị mắc lại. Bởi vì em quá vô tâm, em không biết người đó đã làm những gì cho em đâu!
Tuyết Vũ không tin nổi vào tai mình. Người cho bố cô quả thận sao lại là anh? Cô lắc đầu, cả người có chút run rẩy:
- Không thể, không thể nào!
Lâm Phong nhẹ giọng:
- Ban đầu anh cũng không tin. Còn nhớ hôm chúng ta gặp lại, anh nhìn thấy anh ấy mặc đồ bệnh nhân trong bệnh viện, bên cạnh còn có Trần Lương. Anh chỉ nghĩ là anh ấy bị bệnh thôi, hơn nữa lúc đó em và anh ta đã kết hôn, anh cũng không muốn quan tâm nhiều. Nhưng sau đó lại gặp được em cùng ở trong một bệnh viện, anh không thể không nghi ngờ nên đã điều tra, cuối cùng biết được sự thật này.
Tuyết Vũ day trán, rốt cuộc là còn những gì cô chưa biết đây. Lúc đầu là hiến thận cho bố cô, sau đó anh lại nói muốn trả cho cô tự do, Tuyết Vũ nghĩ có phải lúc đó anh đã muốn buông xuôi hận thù rồi không? Là cô đã nghĩ quá nhiều, là cô đã bị những lời người khác nói mà không chịu tin anh, không chịu nhìn thấy những việc anh đã làm phải không?
Giọng Lâm Phong nhẹ đi, anh nhớ về một đoạn ký ức nào đó trong quá khứ:
- Còn nhớ có lần anh đã từng đến gặp Thiên Đức, anh nói với anh ấy, anh đã biết hết mọi chuyện, lúc đó anh đã tức giận hỏi Thiên Đức tại sao lại đổ hết mọi chuyện lên đầu một người vô tội là em. Em đoán xem, anh ấy đã trả lời thế nào?
Tuyết Vũ chợt thấy tim mình thắt lại, cô nắm chặt tay. Lâm Phong khẽ cười:
- Anh ấy bảo, nếu thời gian có quay lại, anh ấy vẫn sẽ chọn cách cũ để có được em, chỉ là sẽ đối xử với em không tàn nhẫn như ban đầu mà thôi!
Nước mắt Tuyết Vũ không ngừng rơi xuống, Lâm Phong ở bên chỉ biết thở dài, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọng trầm xuống:
- Xin lỗi, là anh đã quá ích kỷ nên mới không cho em biết những việc này!
Tuyết Vũ cười nhẹ:
- Không đâu! Cảm ơn anh đã nói cho em! Nếu không biết chắc sau này em sẽ phải hối hận cả đời.
Lâm Phong nhìn cô dịu dàng:
- Tìm hạnh phúc của mình đi nhé! Anh ấy vẫn ở đó đợi em!
Tuyết Vũ gật đầu. Phải, hạnh phúc này cô không thể lần nữa đánh mất.