Đêm nay đối với Bạch Lăng Diệp lại là một đêm khó ngủ, khi mà cô cứ nằm trằn trọc mãi, có thể là do lạ chỗ, cũng có thể là do bên cạnh phòng của cô là phòng của người đàn ông mà cô yêu.
Không đúng, trước đây không phải phòng của cô cũng ở ngay cạnh phòng của anh hay sao? Nói chính xác hơn thì lúc đó phòng cô và phòng anh cũng chỉ cách nhau một khoảng hai bức tường mà thôi, tại sao lúc đó cô lại không cảm thấy gì? Chắc có lẽ do lúc đó, họ không ở chung trong một mái nhà, còn bây giờ hai người sống cùng dưới một mái nhà sẽ có điểm khác biệt.
Bạch Lăng Diệp thở dài, cô lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ được, cuối cùng cô ngồi dậy, muốn đi uống chút nước để bình tĩnh lại.
Bạch Lăng Diệp khẽ mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài, cô đi tới phòng bếp, lấy cốc, đang định rót nước vào cốc thì lại nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ ở sau lưng.
Bạch Lăng Diệp quay đầu lại liền thấy Hàn Trạch Dương, trên tay anh đang cầm một chai rượu vang, hình như anh đang định đi lấy ly.
Thấy cô, Hàn Trạch Dương kinh ngạc hỏi: "Em chưa ngủ sao?"
Bạch Lăng Diệp cười ngượng ngùng giơ chiếc cốc ở trong tay lên: "Em có hơi khát nên đi lấy chút nước!" Nói rồi cô nhìn về phía chai rượu trong tay Hàn Trạch Dương, "Muộn vậy rồi, anh còn định uống rượu sao?"
"Ừ, anh không ngủ được nên muốn uống một chút!" Hàn Trạch Dương lại nhìn tới cô, "Có muốn uống với anh không?"
Bạch Lăng Diệp nhìn chằm chằm chai rượu trong tay anh, rượu là một thứ có ấn tượng không tốt với cô, nhưng mà dù sao đêm nay cô cũng không ngủ được, chi bằng uống một chút cũng được, hơn nữa lần trước cô cũng đã uống đến một trận say bí tỉ rồi.
Bạch Lăng Diệp khẽ gật đầu: "Ừm!"
"Vậy để anh đi lấy ly!" Hàn Trạch Dương nói xong đưa chai rượu trên tay cho cô còn mình thì đi tới tủ lấy ra hai chiếc ly.
"Ừm, đi theo anh!" Hàn Trạch Dương nói xong liền dẫn cô đi về phía phòng mình, sau đó mở cửa ban công ra.
"Bạch Lăng Diệp khó hiểu nhìn anh hỏi: "Đây chẳng phải ban công phòng anh sao?"
Hàn Trạch Dương gật gật đầu: "Đúng vậy!"
"Vậy nên anh nói ngắm cảnh là ở đây hả?"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương kéo tay Bạch Lăng Diệp đi tới thành ban công, "Em nhìn xem, từ đây ngắm nhìn cảnh đêm không phải rất đẹp sao?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, cô cũng biết rõ điều đó, vì từ ban công căn phòng lúc trước của cô cũng có thể nhìn thấy những cảnh như vậy.
Nghĩ đến đây, cô lại quay sang liếc nhìn về phía ban công của căn phòng bên cạnh.
Từ đây có thể nhìn thấy cửa ban công đã được đóng lại, tấm rèm cửa đã được kéo xuống từ lúc nào.
Hàn Trạch Dương đi tới đưa ly rượu trong tay ra trước mặt cô sau đó quay người đứng ngay bên cạnh cô, một tay gác lên thành ban công, một tay nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, "Đang thẩn thờ gì vậy?"
"Không có, chỉ là đang nghĩ lần cuối anh trèo qua ban công phòng em là khi nào?" Bạch Lăng Diệp vừa nói vừa đưa tay nhận lấy ly rượu trên tay anh, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Hàn Trạch Dương cười cười không nói gì, anh cũng không thể nói là mỗi khi không ngủ được anh lại lén trèo sang bên đó, mặc dù cửa phòng đóng kín, anh vẫn thẫn thờ mà ngồi đó được.
Hàn Trạch Dương còn nhớ, lần trước cô giận anh, anh đã trèo qua bên đó ngồi cả một đêm ở bên ngoài ban công phòng cô, đến khi trời sáng anh mới trèo trở về.
Bạch Lăng Diệp thấy anh không trả lời cũng không hỏi tiếp nữa, cô tiếp tục nâng ly rượu lên uống thêm một ngụm.
Bạch Lăng Diệp lắc lắc ly rượu trên tay, sau đó nhìn chằm chằm vào chất lỏng sóng sánh trong ly nói: "Hàn Trạch Dương, anh biết không, rượu là một thứ không tốt chút nào!"
Hàn Trạch Dương nhíu mày nhìn cô, đang yên đang lành tại sao cô lại nói tới cái này?
Bạch Lăng Diệp lại tiếp tục nói tiếp: "Hàn Trạch Dương, anh biết tại sao em lại không dám đụng đến rượu không?"
Hàn Trạch Dương trầm mặc, im lặng nghe cô nói tiếp.
"Đó là bởi vì, em từng uống rượu say sau đó gây tai nạn khiến một người tử vong!" Nói đến đây cô không kìm được mà run rẩy. Cô vẫn nhớ khi đó lúc cô đang mơ mơ màng màng mà lái xe trên đường thì có một bóng người lao tới, sau đó cô không kịp dừng lại mà trơ mắt nhìn người đó nằm trên vũng máu.
Hàn Trạch Dương thấy cảm xúc của cô không đúng, liền đưa tay nắm chặt lấy tay cô, cánh tay còn lại kéo cô vào lòng mình, "Không sao, đó đã là chuyện của quá khứ rồi!"
Bạch Lăng Diệp được vòng ôm ấm áp của anh kéo lại suy nghĩ, cô vòng tay qua ôm lấy eo của anh, áp mặt mình vào lồng ngực ấm áp của anh.
Vốn dĩ hôm nay Bạch Lăng Diệp không định nhắc tới chuyện này, nhưng mà khi nhìn thấy rượu, cô lại không tự chủ mà nhớ đến những chuyện đã xảy ra khi đó.
Giờ được ở trong vòng tay ấm áp của anh, cô đột nhiên cảm thấy nói ra chuyện này cũng không có gì đáng sợ nữa.