Bạch Lăng Diệp cùng Trần Nhã Tịnh trò chuyện một lúc lâu mới trở lại phòng làm việc, cả buổi chiều, cô cứ suy nghĩ về vẻ mặt của Trần Nhã Tịnh khi cô nhắc đến hộp cơm trưa nay, cô không phải là người đa nghi, nhưng cô chắc chắn phản ứng của bà lúc đó không phải là quên mà là ngạc nhiên.
Chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi, Hàn Trạch Dương không có lý do gì để đem cơm cho cô ngoài lý do là mẹ anh ấy nhờ cả.
Đang mông lung suy nghĩ, Bạch Lăng Diệp bị tiếng gọi của Lăng Hạo Thiên làm giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Lăng Hạo Thiên: "Anh vào đây khi nào vậy?"
Lăng Hạo Thiên nhìn cô cười cười: "Tôi vào đây nãy giờ rồi mà cô vẫn không phát hiện ra? Sao hả? Đến giờ tan làm rồi, cô còn không định trở về hả? Hôm nay không phải ngày trực của cô, cô có ở lại, tôi cũng sẽ không tính thêm lương cho cô đâu!"
"Đã tới giờ tan làm rồi sao?" Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không ngờ đã muộn như vậy rồi, không biết cô đã ngồi ngây ngốc bao lâu rồi nữa.
"Này, đừng nói là cô chỉ ăn một bữa cơm do Hàn Trạch Dương nấu thôi mà trở nên lú lẫn rồi nhá? Hôm nay là ngày tôi phải trực đó! Lúc đầu tôi còn thấy ghen tị với cô vì được ăn cơm cậu ta nấu, nhưng sau khi thấy cô như vậy thì tôi lại cảm thấy mình may mắn hơn rồi!"
"Anh nói sao? Hộp cơm trưa nay của tôi là do Hàn Trạch Dương nấu?" Bạch Lăng Diệp ngạc nhiên nhìn Lăng Hạo Thiên.
"Cô không biết sao? Sau khi cô vào phòng phẫu thuật, cậu ta tới hỏi tôi khi nào thì xong, sau đó trở về nấu cơm mang tới cho cô đó! Cậu ấy không nói gì với cô sao?"
"Không có, vậy tôi về trước đây! Tạm biệt anh!" Bạch Lăng Diệp nói xong liền vẫy tay tạm biệt Lăng Hạo Thiên sau đó ra khỏi phòng.
Trước khi cô ra khỏi phòng, Lăng Hạo Thiên còn nói: "Phải rồi, Trạch Dương, cậu ta đang đợi cô ở ngoài cổng đó!" Cậu bạn này của anh đúng là không biết theo đuổi con gái mà, anh rốt cuộc cũng chỉ giúp cậu ta được đến đây thôi, phần còn lại phải phụ thuộc vào chính cậu ấy rồi.
Bạch Lăng Diệp ra ngoài, đúng là Hàn Trạch Dương đang chờ cô ở ngoài cổng, thấy cô đi ra, anh xuống xe rồi nói: "Cô tan làm rồi? Tôi vừa vào thăm mẹ tôi, tiện thấy sắp tới giờ tan làm nên đợi cô rồi cùng về luôn! Cô lên xe đi!"
"Vậy thì làm phiền anh rồi!" Bạch Lăng Diệp nói rồi đi tới ngồi vào trong xe.
Cả quãng đường, thỉnh thoảng Bạch Lăng Diệp lại nhìn Hàn Trạch Dương, khiến Hàn Trạch Dương không nhịn nổi mà quay sang hỏi: "Sao vậy, trên mặt tôi có dính gì sao?"
"Không có!" Bạch Lăng Diệp vội vàng nói rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ, bây giờ cô không biết nên nói cái gì, tốt nhất là cứ im lặng đi, không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng cũng tới nơi, Bạch Lăng Diệp xuống xe rồi thở dài một hơi, không khí vừa rồi đúng là khó thở mà.
Hàn Trạch Dương đi cất xe, sau đó, hai người cùng vào thang máy, cũng may trong thang máy có rất nhiều người nên cô mới không còn cảm thấy ngại ngùng nữa.
Đến trước cửa nhà, Bạch Lăng Diệp mới quay đầu chào tạm biệt Hàn Trạch Dương sau đó đi vào nhà.
Hàn Trạch Dương vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó một hồi, sao anh lại cảm thấy không khí giữa hai người hôm nay có chút kì lạ, nói đúng hơn là thái độ của cô đối với anh rất khác so với mọi khi.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Trạch Dương đành vào nhà.
Bạch Lăng Diệp vừa vào trong nhà liền bắt gặp ngay hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nhìn người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách rồi hỏi: "Giai Kỳ, sao cậu lại tới đây?"
"Sao hả? Mình không được tới đây sao?" Vương Giai Kỳ ngước đầu nhìn cô hỏi lại.
"Không phải, ý mình là, sao cậu tìm được chỗ này?" Bạch Lăng Diệp đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Vương Giai Kỳ đắc ý cười: "Chuyện này thì có gì khó, mình chỉ cần tới trường của tiểu Hiên tìm em ấy hỏi một chút là biết thôi mà!"
Bạch Tuấn Hiên ngồi cạnh gật gật đầu: "Đúng vậy! Là em dẫn chị ấy tới đây đó!"
"Không nói chuyện này nữa, người vừa đưa cậu về là ai vậy hả?" Vương Giai Kỳ tò mò hỏi.
"Đúng rồi! Có phải anh ta hôm nay lại đưa chị về không?" Bạch Tuấn Hiên cũng gật đầu hỏi theo.
"Hai người nói chuyện gì vậy hả? Mình không nghe rõ!" Bạch Lăng Diệp giả vờ ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Đừng có trốn tránh, bọn mình vừa ở ngoài ban công nhìn thấy cậu bước ra từ xe của anh ta rồi!" Vương Giai Kỳ làm sao có thể cho qua chuyện này được.
Bạch Lăng Diệp biết không thể trốn tránh đành nói: "Ai da, chuyện này để tối mình nói được không? Bây giờ mình phải vào bếp phụ mẹ làm cơm đây!" Nói xong cô liền đứng dậy, cầm túi xách đi vào phòng thay đồ rồi vào bếp cùng với Hạ Mộng Di.
Vương Giai Kỳ liếc mắt nhìn cô lúc cô đi qua phòng khách: "Tối nay, cậu mà không nói rõ thì đừng hòng mình tha cho cậu!"