Cảm giác khoái lạc từ đầu lưỡi ẩm ướt của anh khiến toàn thân Bạch Lăng Diệp run lên, toàn thân trở nên căng cứng, chân cô bất giác khép chặt lại.
Bạch Lăng Diệp khẽ cắn môi một cái, đôi mắt lim dim nhìn anh khiến Hàn Trạch Dương cả thân thể đều như muốn nổ tung.
Anh không nhịn được nữa, đứng dậy cởi bỏ chiếc áo choàng tắm duy nhất ở trên người mình.
Bạch Lăng Diệp nhìn anh, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đỏ bừng, thân thể rắn chắc của Hàn Trạch Dương bao phủ lấy thân hình mảnh mai của cô.
Hai tay anh chống xuống giường khẽ khóa chặt thân thể cô trong vòng tay.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, cô đưa tay vòng qua cổ anh, dùng sức nâng đầu, đặt nụ hôn của mình lên môi anh.
Sự chủ động này của cô khiến máu nóng trong người Hàn Trạch Dương dâng trào, Anh cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô, biến chủ động thành bị động, bàn tay không ngừng vuốt v e thân thể cô.
Nhận được ánh mắt mông lung khi3u gợi của Bạch Lăng Diệp, Hàn Trạch Dương không nhịn được, đưa tay cởi bỏ chướng ngại vật duy nhất còn sót lại trên người cô.
Nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ trước mắt, yết hầu của anh bất giác chuyển động lên xuống, ngón tay anh nhẹ nhàng m ơn trớn nơi tư m@t của cô.
Cảm nhận được cảm giác k1ch thích sung sướng, khuôn miệng Bạch Lăng Diệp không kìm được mà thốt lên những tiếng ngâm nga động lòng người: "Ummmm.....!Ummmm.....!Trạch....!Trạch Dương....."
Lúc này đầu óc Hàn Trạch Dương như muốn nổ tung, anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi đỏ mọng của cô, đưa tay khẽ tách hai chân của cô ra, hạ th@n nhẹ nhàng vươn tới khẽ ấn sâu vào người cô.
"Umm....!Anh..." Bạch Lăng Diệp khẽ nhíu mày, hạ th@n truyền tới cảm giác đau đớn, cô vươn tay ôm lấy cổ Hàn Trạch Dương, ngón tay bấu chặt lấy lưng anh, rất nhanh cảm giác đau đớn liền biến mất thay vào đó là cảm giác sung sướng đến tột đỉnh.
Hàn Trạch Dương khẽ di chuyển hạ th@n mình, cảm giác chặt khít khiến d*c vọng của anh càng thêm mãnh liệt.
Cả căn phòng tràn ngập hơi thở k1ch tình, dưới ánh nến thân thể hai người quấn chặt lấy nhau.
Sau cuộc h0an ái, Hàn Trạch Dương khẽ mỉm cười, hai tay ôm lấy thân thể toát đầy mồ hôi của Bạch Lăng Diệp vào lòng.
Mà Bạch Lăng Diệp như một con mèo nhỏ toàn thân đau đớn nằm ở bên cạnh để mặc cho anh ôm lấy, cô thật không ngờ lần đầu tiên lại đau đến như vậy, nhưng mà nghĩ đến người đàn ông bên cạnh mình này, cô lại cảm thấy thật sự hạnh phúc.
Hàn Trạch Dương thật sự rất dịu dàng, khi biết đây là lần đầu tiên của cô, anh đã hết sức nhẹ nhàng.
Bạch Lăng Diệp khẽ tựa đầu lên vòm ng ực rắn chắc của anh, ngón tay tinh nghịch nhẹ nhàng mà vẽ vòng tròn ở trên đó.
Hàn Trạch Dương cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Bạch Lăng Diệp khẽ lắc đầu: "Không còn đau nữa!"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, "Vậy bây giờ có thể nói cho anh biết biểu hiện hôm nay của anh như thế nào rồi chứ?"
Bạch Lăng Diệp cười cười ngẩng đầu nhìn anh: "Ừm! Vô cùng hài lòng!" ngón tay tinh nghịch lại khẽ vân vê trên vòm ng ực rắn chắc của anh, "Vậy nên em xin tuyên bố, Hàn Trạch Dương! từ hôm nay trở đi anh chính thức trở thành người đàn ông của em!"
Hàn Trạch Dương nở nụ cười tà mị, "Anh rất sẵn lòng!" Nói rồi anh lại cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô, cả hai lại lần nữa chìm trong kh0ái cảm của d*c vọng.
...****************...
Ngày hôm sau, ánh nắng chói chang chiếu rọi qua khe cửa sổ vô tình rọi vào thân thể quyến rũ của Bạch Lăng Diệp.
Hàn Trạch Dương từ phòng tắm bước ra, trên người anh là áo choàng tắm cùng với mái tóc chưa khô, anh đứng tựa cửa nhìn người phụ nữ vẫn còn đang say giấc ở trên giường.
Cả thân thể cô được bao phủ bởi chiếc chăn lông ấm áp, chiếc chăn khép hờ để lộ ra bờ vai trần trắng nõn của cô.
Hàn Trạch Dương bước tới đưa tay muốn kéo chăn lên cho cô, bây giờ ngoài trời tuy có nắng, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, anh rất sợ cô sẽ vì vậy mà lại bị cảm.
Bạch Lăng Diệp cảm nhận được có người đắp chăn cho mình, nhưng vì quá mệt mỏi, cô chỉ có thể nhắm mắt, vùi đầu vào trong gối khẽ nói một tiếng: "Anh đừng quậy, em mệt lắm!"
Hàn Trạch Dương nở nụ cười, anh đưa tay xoa tóc cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ cúi đầu hôn lên trán cô, "Mau dậy đi, em trễ giờ làm rồi!"
Bạch Lăng Diệp cau mày, mắt vẫn nhắm chặt, xua xua tay, "Em mệt lắm! Không muốn đi làm!"
Hàn Trạch Dương bất đắc dĩ cười cười, từ khi nào cô lại trở nên tùy hứng như vậy rồi? Thôi không sao, người phụ nữ của Hàn Trạch Dương anh, muốn tùy hứng thế nào cũng đều được cả.
Anh khẽ cười nhìn cô, "Vậy em ngủ tiếp đi! Anh xin nghỉ giúp em!"
Sau khi Hàn Trạch Dương xin nghỉ cho Bạch Lăng Diệp, anh chuẩn bị bữa sáng, sau đó liền tới công ty.
Mà Lăng Hạo Thiên sau khi nhận được tin nhắn xin nghỉ cho Bạch Lăng Diệp của Hàn Trạch Dương lập tức gọi điện qua, "Này, Hàn Trạch Dương có phải cậu quá nuông chiều vợ cậu rồi không? Bệnh viện của đâu phải là chỗ mà cô ấy muốn làm thì làm, không muốn làm thì xin nghỉ?"
"Ba vạn! Đầu tư tu sửa bệnh viện!" Hàn Trạch Dương lạnh lùng nói.
Bên kia Lăng Hạo Thiên lập tức thay đổi thái độ cười nói: "Được rồi! Cậu là ông chủ lớn, vợ cậu đương nhiên là bà chủ, cô ấy muốn nghỉ khi nào cũng được!".