Bạch Lăng Diệp còn chưa kịp phản ứng, Hàn Trạch Dương đã liếc nhìn về phía anh ta trừng mắt, "Mau lái xe đi!"
Bạch Lăng Diệp khẽ bật cười còn Lục Hạo thì quay lại nghiêm túc lái xe.
Đến sảnh khách sạn nơi tổ chức tiệc, Lục Hạo xuống xe giúp hai người mở cửa xe, Hàn Trạch Dương bước xuống trước, anh quay người đưa tay về phía Bạch Lăng Diệp dìu cô xuống xe.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười chầm chậm đặt bàn tay mình lên bàn tay của anh.
Ngay khi hai người vừa xuất hiện, phóng viên ở trước cửa khách sạn lập tức chĩa máy ảnh về phía hai người mà chụp lia lịa.
Mặc kệ những tia sáng chói mắt từ máy ảnh của đám phóng viên, Bạch Lăng Diệp tao nhã khoác lấy cánh tay Hàn Trạch Dương cùng anh bước vào sảnh khách sạn.
Bên trong đại sảnh hết sức náo nhiệt, người qua người lại hết sức nhộn nhịp, hai người vừa bước vào liền trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người.
Bạch Lăng Diệp khẽ liếc mắt liền có thể nhận ra Hạ An An ở trong đám đông, cô ta cũng đang nhìn về phía cô với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Bạch Lăng Diệp cười cười, cố ý ôm chặt cánh tay Hàn Trạch Dương hơn, ánh mắt đầy khiêu khích hướng về phía Hạ An An.
Hàn Trạch Dương cau mày cúi xuống khẽ thì thầm vào tai cô, "Không cho phép em phân tâm khi ở bên anh!"
Bạch Lăng Diệp thu lại ánh mắt ngẩng đầu nhìn Hàn Trạch Dương, "Vậy khi không ở cạnh anh, em có thể phân tâm?"
"Không thể!" Hàn Trạch Dương nghiêm túc đáp lại.
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Ha ha ha! Thôi được rồi! Anh mà còn không đi thì em sẽ bị ánh mắt của đám nữ nhân viên trong công ty anh dìm chết đấy!"
"Em lại sợ bọn họ sao?"
"Không sợ! Chỉ là phiền phức!" Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn anh, "Hơn nữa người bọn họ nhìn là người đàn ông của em!"
"Được rồi! Lát nữa anh sẽ lên phát biểu! Em tìm một chỗ ngồi, muốn uống gì có thể bảo Lục Hạo lấy giúp!" Hàn Trạch Dương cưng chiều nhìn cô.
"Không cần đâu! Em muốn uống gì thì sẽ tự mình lấy! Không cần phiền đến anh ấy!"
"Vậy được! Vậy em tìm một chỗ ngồi trước đi! Anh đi tìm Lục Hạo có chút chuyện!"
"Được! Anh đi đi!" Bạch Lăng Diệp mỉm cười gật đầu, cô tìm một vị trí trống và ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Hạ An An cùng một vài đồng nghiệp nữ của cô ta cũng hướng tới bên này mà đi đến.
Bạch Lăng Diệp làm như không thấy thản nhiên nhấp một ngụm nước trái cây, nhìn chằm chằm về phía sân khấu.
"Không ngờ hôm nay lại được gặp chủ tịch Bạch cao cao tại thượng ở đây! Đúng là vinh dự mà!" Hạ An An lên tiếng châm chọc.
Bạch Lăng Diệp đặt ly nước xuống mặt bàn quay qua nhìn cô ta, mỉm cười nói, "Không ngờ lại gặp em họ ở đây! Nào ngồi xuống đi! Chúng ta nói chuyện!"
Đám đồng nghiệp vừa nghe Bạch Lăng Diệp nói Hạ An An là em họ của cô thì đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô ta, Hạ An An hoá ra lại là em họ của Bạch Lăng Diệp, vậy mà vừa rồi cô ta cứ liên tục nói xấu Bạch Lăng Diệp trước mặt bọn họ, trên đời này làm gì có người em họ nào như cô ta chứ?
Hạ An An bị ánh nhìn của đồng nghiệp làm cho xấu hổ, cô ta tức giận nhìn Bạch Lăng Diệp nói: "Ai là em họ của chị chứ? Không phải cả nhà chị đã chuyển ra khỏi nhà tôi rồi sao?"
Bạch Lăng Diệp chỉ đợi câu này của cô ta, cô biết ngay người em họ này của cô chính là kẻ không có não mà, cô lập tức phản bác, "Em nói gì vậy? Nếu như không phải mẹ em nhân cơ hội ông ngoại vừa mất liền đuổi mẹ và em trai của chị ra khỏi nhà thì sao chị phải tức tốc về nước chứ?"
Các đồng nghiệp bên cạnh vừa nghe lại lập tức thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ về phía Hạ An An.
Hạ An An tức giận giậm chân, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng người xấu hổ nên là Bạch Lăng Diệp mới đúng tại sao lại biến thành cô ta rồi?
Lúc này Hàn Trạch Dương vừa quay lại đúng lúc nhìn thấy Bạch Lăng Diệp bị bao vây bởi một đám phụ nữ, trong đó có cả Hạ An An, anh khẽ nhíu mày thì thầm gì đó với Lục Hạo sau đó liền lập tức sải bước đi về phía Bạch Lăng Diệp.
"Sao vậy? Anh mới đi có vài phút thôi mà đã có chuyện?" Hàn Trạch Dương tiến tới ôm eo cô dùng giọng nói cưng chiều nói với cô.
"Không có! Chỉ là em họ của em dẫn theo một vài đồng nghiệp tới tán gẫu mà thôi!" Bạch Lăng Diệp khẽ mỉm cười đáp lời anh.
Hàn Trạch Dương liếc mắt nhìn Hạ An An, "Em họ của em?" anh quay qua phía Lục Hạo ở bên cạnh mình, "Hình như tôi nhớ danh sách trúng tuyển đầu năm của công ty chúng ta không có tên cô ta?"
Lục Hạo cúi đầu, "Tôi lập tức đi kiểm tra lại!" nói xong anh liền nhanh chóng rời đi.
Trong đầu Hạ An An lập tức hiện lên hai chữ "không xong!" Chức vụ này của cô ta chính là đi cửa sau mà có được nếu như bây giờ bị tra xét ra nhất định sẽ bị đuổi việc.
.