Trải qua mấy tháng sống gần Nghênh Hi, tất nhiên Mike cũng có những hiểu biết nhất định. Bởi vậy, khi cô mặc bộ váy mỏng manh, chạy đi tìm anh vào lúc nửa đêm, Mike cũng không hỏi han nhiều lắm.
Mấy ngày nay Nghênh Hi đã sống ở trong quán coffee, cô cực kỳ cảm kích Mike đồng ý cho cô ở nhờ, hơn nữa anh cũng không hỏi gì về vấn đề khiến cho cô phải xấu hổ .
Cô sống trốn tránh trong tiệm cà phê của Mike đã vài ngày. Tuy vậy cô vẫn thấp thỏm không yên, về phương diện khác, bởi vì rời xa Hắc Diệu Tư, nên làm cô cảm thấy trong lòng không còn gánh nặng nữa.
Buổi sáng sớm, tiệm cà phê vừa mở cửa buôn bán, một cô bé làm công trong quán đã vội vội vàng vàng chạy vào ...
"Chị Nghênh Hi, bên ngoài có một bác già già nói muốn tìm chị."
"Tìm chị ư?"
Nghe cô bé nói là " bác già già ", Nghênh Hi có vẻ yên tâm. Ít nhất, thì " bác già già " kia không phải là Hắc Diệu Tư.
"Thương tiểu thư."
Nghênh Hi đi ra cửa quán, nhìn thấy người đứng ở bên ngoài kia đúng là lão Trương.
Cô thất thần tại chỗ, trong lúc này cũng không thể trốn được, đành cứng giọng hỏi: "Lão Trương, sao bác lại tới đây?"
"Là Hắc tiên sinh sai tôi tới đón cô."
"Anh ta... làm sao anh ta lại biết tôi ở đây?" Nghênh Hi ấp úng hỏi.
"Việc này tôi cũng không rõ lắm." Lão Trương gãi gãi đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt Nghênh Hi hiện lên sự do dự, lão Trương trở nên căng thẳng.
"Thương tiểu thư, xin cô đừng làm tôi khó xử." Lão Trương nói.
Thở dài, Nghênh Hi nghĩ ngợi, rốt cuộc, cô vẫn nên trở về đối mặt là tốt nhất.
Sau khi chia tay Mike, Nghênh Hi lên xe, áp lực nặng nề khiến cô không nói một câu.
"Thương tiểu thư, " lão Trương nhìn gương chiếu hậu, đột nhiên lên tiếng bắt chuyện với cô. "Cô không cần phải lo lắng, thật ra Hắc tiên sinh cũng không hề quá tức giận."
Nghênh Hi im lặng không nói.
Sau lời mở đầu, tâm tình lão Trương không tệ, vừa lái xe vừa tiếp tục trò chuyện: "Hơn nữa tôi cảm thấy tiên sinh đối với cô rất đặc biệt! Thật đấy, cô có thể không tin, từ trước tới nay chưa bao giờ tôi thấy Hắc tiên sinh lại chủ động đi tìm kiếm người phụ nữ nào trở về, lại còn sai tôi lái xe tới đón cô nữa chứ!"
"Ông không biết, đó là bởi vì anh ta có mục đích khác..."
"Không phải đâu! Người khác không biết, nhưng mà lão Trương tôi đây có thể nói với cô rằng, Hắc tiên sinh là một người rất tốt!
Người tốt sao? Nhớ lại cách anh đối xử với cô vừa tàn nhẫn, vừa lạnh lùng kia, nếu như anh là ‘người tốt’, vậy thì toàn bộ thế giới này có lẽ không có người xấu/
“ Cô không tin sao, Thương tiểu thư?” trên mặt lão Trương hiện ra vẻ ‘ Tôi biết ngay mà.’
“Không tin.” Nghênh Hi thành thật trả lời.
“ Vậy để tôi nói cho cô nghe nguyên nhân vì sao tôi trở thành lái xe cho Hắc tiên sinh.” Lão Trương bắt đầu làm bộ dáng kể chuyện, “ Thật ra trước kia tôi là lái xa taxi.”
“ À…” Nghênh Hi nghĩ ngợi khó trách lão Trương lại thích bắt chuyện với ‘ hành khách’ như vậy.
Lão Trương tiếp tục nói, “ Cô cũng biết đấy, hiện tại nghề lái xe taxi càng ngày càng khó khăn, nhất là với người già như tôi, nếu như không có chỗ dựa thì cái nghề hoàn toàn không có đất sống. Trước kia bà lão nhà tôi có làm giúp việc ở nhà họ Hắc. Vợ chồng chúng tôi cũng có việc làm thì cuộc sống hàng ngày còn qua được. Nhưng từ khi lão bà nhà tôi sinh bệnh đến giờ, cuộc sống chỉ dựa vào số tiền tôi kiếm được từ lái tắc xi, nghĩ cơm ăn còn phải lo trả tiền điều trị, chi phí hàng ngày trước sau không đủ sống.”
“Đúng lúc ấy, nếu như Hắc tiên sinh không chủ động bảo tôi lái xe cho ông ấy, một tháng trả lương cho tôi đến mười vạn đồng, vợ chồng tôi đã sớm ăn không khí rồi.”
Mặc khác của con người… Nghênh Hi thật sự rất khó mang hai chữ “ người tốt” gắn kết với con người của Hắc Diệu Tư.
“ Cho nên, cô không cần phải lo lắng đâu!” Lão Trương dự liệu trước nói: “ Dựa vào trực giác của tôi mà nói, tôi cảm thấy Hắc tiên sinh cực kỳ thích cô.”
Thích ư?
Nghênh Hi ngơ ngẩn mở to đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài từng màn từng màn lướt qua...
Thực ra, cô hoàn toàn không hề nghĩ tới vấn đề này.
Hơn nữa, cho dù Hắc Diệu Tư đối với cô, quả thật có một chút yêu thích đi chăng nữa, cũng chỉ là chuyện giữa nam nữ với nhau, còn đối với việc bọn họ đã từng quan hệ như “ nước sôi lửa bỏng” mà nói vốn dĩ bé nhỏ đến không đáng kể...
Nếu vậy thì cô cũng chẳng cần thiết phải nghĩ đến vấn đề này nữa, tất cả sẽ rất đơn giản...
Nhưng khi cô bắt đầu tự hỏi mình, cảm giác của cô đối với Hắc Diệu Tư...
Nếu vậy, chữ thích kia cũng thật đả thương người, một chữ thật bạc bẽo, hời hợt.
“ Thương tiểu thư, Hắc tiên sinh bảo cô đêm nay ở nhà chờ ngài ấy.” Trước khi đi, lão Trương không quên thông báo.
Kỳ thật, cho dù lão Trương không nhắc nhở, cô cũng không dự định vừa lâm trận đã bỏ chạy.
Buổi tối tám giờ, cô vừa mới nấu xong gói mì ăn liền, Hắc Diệu Tư đã tới, anh trưong cái bộ mặt cực thối tha, ra sức đóng sầm cánh cửa lại.
Nghênh Hi xấu hổ đứng ở trước bàn ăn, hảo tâm hỏi anh: “Anh đã ăn tối chưa? Tôi đi nấu gói mì ăn liền…”
“ Người đàn ông kia là ai?” Anh lạnh lùng nghiêm mặt hỏi, không hề tiếp nhận tình cảm của cô.
“ Người đàn ông nào?”
“ Đừng có giả bộ! Sau khi cửa hàng tiện lợi đóng cửa, các người luôn giữ liên lạc với nhau, cô và hắn có quan hệ gì?” Anh chất vấn.
“ Sao anh lại biết trước kia Mike mở cửa hàng tiện lợi?” Cô hỏi đầy nghi hoặc.
Anh nheo mắt, “ Tôi có thể mua quán của hắn, còn có thể làm cho tiệm cà phê của hắn không buôn bán gì được nữa.” Anh nói ve đe dọa.
Nghênh Hi tức giận trừng mắt nhìn anh, “ Sao anh lại có thể độc ác như vậy?”
Lão Trương lại còn nói “ Ngài ấy là người tốt!”
“ Vậy thì sao?” Anh hung dữ nói. “ Tốt nhất là hắn nên cách cô xa ra một chút, neu72 không tôi sẽ làm cho hắn thân bại danh liệt.”
“ Anh trả thù tôi thì cũng thôi, nhưng Mike là bạn của tôi, anh ấy cũng không trêu trọc anh, anh không thể bắt nạt người ta như vậy!”
“ Bạn bè sao?” Anh cười lạnh, “ Chỉ là bạn bè đơn giản như vậy thôi sao?”
Anh vòng qua bàn ăn, tóm lấy cổ tay cô, bất thình lình kéo cô vào trong ngực….
“ Hắn có làm loại chuyện này với em không?”
Anh nắm vào bụng dưới của cô, áp chặt mông của cô vào dưới háng mình.
Nghênh Hi thở dốc vì kinh ngạc, cô không chịu nổi tức giận bởi sự thô lỗ của anh: “ Sao anh lại có thể nói xấu tôi như vậy? Giữa tôi và Mike chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi…”
“ Giữa nam nữ không thể có tình bạn chân chính, chỉ có dục vọng!” Anh bá đạo nói.
“ Đó là lời để nói đối với loại đàn ông chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ mà thôi!” Cô tức giận thật sự, hoàn toàn không đếm xỉa đến việc đã khiêu khích anh.
Truyện Mẹ bầu Edit:
- Người phụ nữ của Tổng giám đốc ( tác giả Minh Châu Hoàn)
- Tổng giám đốc, anh thật là hư ( Tác giả Cơ Thủy Linh)
- Cô vợ bị bỏ ( Tác giả Trịnh Viện – Truyện mừng sinh nhật diễn đàn)