Anh sợ chính mình sẽ ra tay bóp chết cô, sau đó giết tên đàn ông kia.
Sự ghen tuông quá mức gần như làm anh trở nên điên cuồng!
Anh không cách nào đối mặt với cú chấn động bất chợt xảy ra này ... đối
với Thương Nghênh Hi, thậm chí lúc này anh có một ham muốn chiếm hữu
mãnh liệt!
Nhưng điều ấy đại diện cho cái gì đây?
Anh trừng mắt nhìn những tấm ảnh chụp rơi rụng trên đất, sương mù phủ kín gương mặt lạnh lùng.
Hoài Tinh đi vào văn phòng, nhìn thấy đống ảnh chụp trên đất, cô ta âm thầm cười trộm.
"Ai chụp ảnh vậy? Làm sao có thể có những tấm ảnh chụp này thế? Người
phụ nữ này là Nghênh Hi sao?" Cô ta trộm liếc nhìn Hắc Diệu Tư một cái,
biết rõ còn cố hỏi.
"Ảnh chụp là do trưởng phòng Diêu giao cho tôi." Anh nói, vẫn đứng tại
chỗ, mặt không chút thay đổi, nhìn người phụ nữ tỉ mỉ nhặt những tấm ảnh chụp ở trên mặt đất lên.
"Ồ, hóa ra là Diêu tiên sinh chụp ư, ông ta chụp Nghênh Hi để làm cái gì vậy?"
Hắc Diệu Tư quay mắt đi, nhấn vào nút trò chuyện ở trên bàn."Vào nhặt
những thứ ở trên mặt đất mang ra đốt đi." Anh hạ lệnh cho thư ký của
mình.
Hoài Tinh nhếch môi, đi đến bên cạnh người đàn ông , dịu dàng như nước ôm lấy anh."Anh có vẻ không được vui..."
Anh xoay người lại, ôm lấy cô ta:"Khi nào thì chuyển qua đây?"
"Vậy anh muốn khi nào thì em chuyển vào đây?" Cô ta nháy mắt đầy khiêu khích.
"Mau chóng." Nụ cười anh tuấn xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của anh.
Hoài Tinh nhìn anh si mê."Tất cả mọi việc em đều nghe theo anh." Kìm lòng không đậu , cô ta ngả đầu vào trong ngực anh.
Cứ cho là cô ta có rắp tâm khác, nhưng sự say đắm đối với Hắc Diệu Tư thì không cần phải hoài nghi!
Giả sử nếu như không phải cô ta bị Diêu Gia Nãi uy hiếp…
Cái đồ đàn ông đáng chết kia, vậy mà thừa dịp khi cô ta ngủ say đã chụp
ảnh cô ta trong tình trạng khỏa thân, sau đó lại lấy chuyện này để ép
buộc cô ta phải vào nhà họ Hắc ăn cắp tài liệu nghiệp vụ cơ mật của tập
đoàn…
Nếu lúc trước cô ta sớm đoán được, Nghênh Hi bình thường nghèo nàn kia,
thậm chí thật may mắn có thể quen biết được với loại nhân vật tai to mặt lớn như Hắc Diệu Tư, lúc ấy nhất định cô ta sẽ không vội vã lên giường
với Diêu Gia Nãi, mà mượn việc này để quan hệ với Hắc Diệu Tư.
Nhưng mà, cho dù đã phát sinh những chuyện tày trời kia cũng không thể
ngăn cản được cô ta… Cuối cùng cô ta cũng đã loại bỏ hết những chướng
ngại đó, dứt khoát thoát khỏi cuộc sống nghèo kiết xác, đạt được mục
đích của mình…
Trở thành tổng giám đốc phu nhân danh giá, đúng hàng thật giá thật!
--------
Nhà họ Hắc.
Người phụ nữ trong màn huỳnh quang, bộ dáng vụng về, lén la lén lút, có
tật giật mình… Hắc Diệu Đường ngồi ở trước màn huỳnh quang, xem ra cứ
ngáp liên tục.
“Cậu A Đường, chúng ta rõ ràng nhìn thấy cô ta lén lút, chạy vào phòng
của cậu A Tư, giống như muốn trộm cái gì đó, vì sao không dứt khoát tóm
cô ta lại vậy?”
“Bởi vì cái tên A Tư kia nói không thể bắt.” Hắc Diệu Đường ngượng ngùng nói.
“Không thể bắt? Vì sao vậy?” Theo đuôi ngồi ở máy theo dõi với Hắc Diệu
Đường, tiếp đó lão Trương được mệnh danh là ‘đầu củ cải’ ngơ ngẩn hỏi.
“Có quỷ mới biết được cái đồ gia hỏa âm trầm kia trong óc đang suy nghĩ cái gì.” Hắc Diệu Đường cau mày, lẩm bẩm nói.
Tóm lại, hiện tại A Tư nói cái gì cũng được! Bởi vì gần đây anh ta có
điểm yếu bị rơi vào tay đồ gia hỏa kia, nên đành phải chịu đựng để người khác ‘chà đạp’.
“Oa?! Cậu A Đường, hình như cô ta đã ăn trộm được cái gì đó rồi!” Lão Trương chỉ vào người phụ nữ trong màn huỳnh quang kêu to.
Hắc Diệu Đường lười biếng tứ chi không có động đậy, đến sát màn huỳnh quang ánh mắt lại hết sức lợi hại…
Sau khi copy tài liệu được lưu trữ ở trong ổ cứng vào USB, Thương Hoài
Tinh rút USB ra, nhanh chóng cất giấu vào trong chiếc ví lớn của mình.
Mọi chuyện được tiến hành thuận lợi khác thường. Sau khi đi ra khỏi
phòng ngủ của Hắc Diệu Tư, hai mắt cô ta tỏa sáng, say sưa trong giấc
mộng đẹp của tương lai, một bước lên trời…
“Cậu A Đường, thật sự chúng ta không bắt cô ta lại à?” Lão Trương trơ
mắt nhìn Thương Hoài Tinh trộm cái gì đó, đã đi ra cửa chính, lão căng
thẳng đến độ tay không ngừng chà xát ở bên cạnh.
“Có vẻ ông đối với vị hôn thê của ông chủ rất không vừa lòng hả, lão
Trương?” Hắc Diệu Đường chế nhạo lão bộc trung thực của nhà mình.
“Ai bảo cô ta có tư tưởng hư hỏng như thế, ngay cả chị gái của mình mà
cũng làm hại!” Lão Trương nói, lòng đầy căm phẫn. Ngày đó ở bên ngoài
nhà trọ, nghe thấy Thương Hoài Tinh mắng Nghênh Hi mà nói, lão vẫn canh
cánh ở trong lòng.
“Vậy…” Hắc Diệu Đường cười trộm có ý xấu: “Gần đây A Tư cũng làm hại tôi cực kỳ thê thảm, ông bảo tư tưởng của tên gia hỏa kia có phải cũng đã
hư hỏng mất rồi, có đúng hay không?”
Hắc Diệu Đường làm như không có việc gì xảy ra, hướng về phía lão Trương, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười vô hại.
Lão Trương ấp úng, bĩu môi nói: “Cậu A Đường, cậu đừng có nghĩ hại tôi đấy nhé!” Giống như trúng kế rồi…
“Còn muốn phủ nhận sao? Lúc này có muốn tôi mang cuộn băng giám sát cả
gian phòng này suốt 24 giờ, trong mọi thời tiết để chúng ta cùng nhau
kiểm chứng một lần, xem ông có phải có ý đồ hiềm khích, bóng gió hay
không?”
Gương mặt lão Trương đầy vẻ muốn chấm dứt.
“Không nói lời nào, như vậy là ngầm thừa nhận rồi nhé!” Hắc Diệu Đường xấu xa trêu cợt lão Trương.
Lão Trương mặt đỏ lên, há to mồm, một câu cũng không dám cãi, lại cảm thấy hình như mình phải nên nói cái gì đó mới đúng.
Nói tóm lại, lão Trương có tiếng là thích nói chuyện, nhưng chỉ cần gặp
được cậu hai của nhà họ Hắc này thì nhất định sẽ giống như bị đá trúng
cửa sắt vậy…
Nói nhiều sai nhiều, không nói, cũng thấy mình không đúng!
Lại nói, gần đây cậu A Tư còn bảo lão phải gắt gao theo sát cậu A Đường. Cậu A Tư lại còn cảnh cáo, lão phải canh phòng nghiêm ngặt kẻo cậu A
Đường chạy trốn, cho nên gần đây số mệnh của lão trở nên thân thiết, như bị cột chặt ở cùng một chỗ với cậu A Đường…
Xem ra thì số tiền lương mười vạn khối của lão cũng rất khó kiếm đây!