Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 43



Editor: Sendyle

"Thế nào? Em đau lòng sao?" Ánh mắt Lâm Vũ Mặc ác ý nhìn Tần Phong, vẻ mặt đầy châm chọc nói: "Xem ra em nói em yêu anh tất cả chỉ là giả, có phải em sợ anh làm tổn thương người trong lòng của em cho nên mới nói vậy."

"Mặc, sao anh lại không tin em? Người trong lòng của em chính là anh, người có thể làm em cảm thấy đau lòng nhất cũng chỉ có anh mà thôi. Nhưng em không hy vọng anh vì em mà làm tổn thương người không liên quan. Mặc, chúng ta về nhà thôi." Tần Phong đi lên phía trước, ôm lấy hông của Lâm Vũ Mặc.

"Ha ha ha! Cái cô bé ngây thơ này! Em cho rằng anh còn có thể tin tưởng em sao? Miệng em lúc này cũng nói yêu anh, thến nhưng sau lưng anh lại cùng người yêu cũ hẹn hò! Em nói em đau lòng vì anh, lại đứng trước mặt của Đường Chá tỏ thái độ bên vực. Tiểu Phong Nhi, em có biết không, em đã làm tổn thương anh! Làm tổn thương lòng của anh!" Lâm Vũ Mặc rống giận, nói ra phẫn uất trong lòng.

"Mặc, lời em nói đều là thật. Em thật sự yêu anh. Phong nhi không muốn làm tổn thương anh, chỉ là lúc này Đường Chá không có chút khả năng chống đỡ, em không thể để anh đánh anh ấy thương tích đầy mình." Tần Phong chảy nước mắt nói, cô thật sợ Lâm Vũ Mặc sẽ không còn tin tưởng cô nữa. Cho tới giờ khắc này, cô mới ý thức được mình yêu Mặc như thế nào, rất sợ anh ấy sẽ không cần đến cô nữa. Thì ra là trong lúc vô tình, Lâm Vũ Mặc đã xâm nhập vào trong trái tim cô, làm cho cô không cách nào có thể rời bỏ anh ta.

"Phong nhi, em không cần như vậy! Nếu anh ta không tin em...em cũng không cần giải thích làm gì?" Đường Chá thấy bộ dáng Tần Phong ăn nói khép nép, cảm thấy đau lòng vô cùng, nếu như anh ta là Lâm Vũ Mặc, anh ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Phong nhi. Nhìn Phong nhi bị Lâm Vũ Mặc tổn thương, nước mắt hoa hoa chảy xuống.

"Tiểu Phong Nhi, em nói em yêu anh, vậy tại sao lại để cho anh ta hôn em chứ?" Lâm Vũ Mặc vừa nghĩ tới một màn mới vừa nhìn thấy kia, trong lòng dâng lên căm tức, một màn kia làm cho anh ta không muốn thấy nhất, hôm nay lại hiện ra chân thật ở trước mặt mình. Thử hỏi làm sao anh ta còn có thể tin tưởng lời nói của tiểu Phong Nhi nữa chứ?

"Mặc, là em sai lầm rồi, em nên cự tuyệt Đường Chá. Em về sau sẽ không như vậy nữa, anh hãy tha thứ cho em có được hay không?" Hai tay của Tần Phong nắm chặt y phục Lâm Vũ Mặc, buồn rầu nói. Cô biết mình không đúng, cô không cách nào vì sai lầm của mình cãi lại, chỉ hy vọng Mặc có thể tha thứ cho cô.

Lâm Vũ Mặc tà nịnh cười, một tay ôm lấy Tần Phong tới trước ngực của mình: "Hôn anh! Ngay trước mặt Đường Chá hôn anh, anh liền tin tưởng em."

"Mặc" Tần Phong làm khó nhìn một chút vẻ mặt đầy khổ sở của Đường Chá, mặc dù cô yêu Lâm Vũ Mặc, nhưng cô thật không muốn dùng phương thức như vậy làm tổn thương Đường Chá nữa.

"Thế nào? Không muốn sao? Vậy em còn dám nói là yêu anh sao? Xem ra tất cả đều là giả!" Lâm Vũ Mặc chợt để Tần Phong xuống, mặt bi phẫn nói.

"Mặc, em yêu anh." Vì tỏ rõ tâm ý của mình, Tần Phong không thể làm gì khác hơn là lựa chọn tổn thương Đường Chá rồi. Không biết Đường Chá thấy cô cùng Lâm Vũ Mặc hôn nhau, có phải sẽ càng bi thương nặng hơn. Đường Chá, anh nhất định phải phấn chấn lên. Quên Phong nhi đi, đi tìm một cô gái có thể toàn tâm toàn ý yêu anh. Phong nhi thực xin lỗi anh.

Tần Phong nhắm mắt lại, xông lên trong ngực Lâm Vũ Mặc, môi của cô nặng nề hôn lên môi Lâm Vũ Mặc.

Cho dù cô có phụ tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng cô tuyệt đối muốn cho Lâm Vũ Mặc hiểu, người mà trong lòng của cô thích nhất là Lâm Vũ Mặc, là anh ta, không phải là bất kì người nào khác.

Đường Chá,

Chỉ có thể trở thành quá khứ của cô,

Có lẽ sẽ trở thành niềm đau vĩnh viễn trong lòng cô,

Nhưng cô sẽ không yêu nữa,

Sẽ để cho phần cảm tình kia biến thành tình cảm bạn bè.

Từ nay về sau, trong lòng của cô chỉ có thể có một mình Lâm Vũ Mặc mà thôi.

Cô phải nắm chặt anh ta, quyết sẽ không buông tay.

Lâm Vũ Mặc mang theo nụ cười chiến thắng tà mị mà nhìn Đường Chá, hướng tới anh ta thị uy.

Khổ sở đi, Đường Chá, đau lòng đi, Đường Chá.

Tiểu Phong Nhi là của tôi.

Anh thấy được sao?

Tiểu Phong Nhi có bao nhiêu nhiệt tình a!

Lâm Vũ Mặc đột nhiên quấn chặt thân thể Tần Phong, đổi bị động thành chủ động, lấy tư thế của thợ săn vững vàng bắt được Tiểu Bạch Thỏ trong ngực.

"Phong nhi, không nên làm như vậy!" Đường Chá nhìn một đôi tình lữ ở trước mặt mình trao nhau nụ hôn nóng bỏng, trong lòng tràn đầy bi thương.

Phong nhi, em thật không cần Đường Chá nữa rồi sao?

Lệ im lặng chảy xuống.

Tay anh ta nắm thật chặt hai quả đấm, ngăn cản mình bởi vì mất khống chế mà đau khóc thành tiếng.

Thấy Đường Chá một ít phó người thất bại cô đơn, Lâm Vũ Mặc hả hê ôm lấy thân thể Tần Phong, đi ra ngoài.

Này trời vào hè tại sao lại lạnh như vậy, cơm gió thổi tới trên người của Tần Phong, liền giống bị dao găm quét qua một dạng, này không ngờ thật đau, toàn thân đều rất đau.

Thật là đau!

Lạnh quá!

Tần Phong tiến sát trong ngực Lâm Vũ Mặc, tại sao ngực của anh ta cũng không còn ấm áp nữa? Trong lòng của cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, giống như bị đặt ở trên núi băng, toàn thân đều sắp bị đông cứng rồi.

Lâm Vũ Mặc đem Tần Phong ném tới bên kia chỗ tay lái, nhanh chóng rời đi khách sạn Hilton.

Lâm Vũ Mặc không chút nào tiếc rẻ mà đem Tần Phong ném tới hai người đã từng thân mật triền miên phía trên Simmons, mang theo tức giận đặt lên thân thể của cô.

Hôm nay nếu không phải anh ta nghĩ tự mình đi nhận tiểu Phong Nhi, sợ rằng còn không thấy được một màn kia làm cho anh ta căm tức. Tiểu Phong Nhi của anh ta bị Đường Chá hôn, thế nhưng cô cũng không có chủ động đẩy đối phương ra.

Chẳng lẽ tiểu Phong Nhi vẫn còn thích Đường Chá sao?

Hừ!

Yêu cũng vô ích!

Tiểu Phong Nhi,

Nếu như anh ta là cái gai trong lòng em,

Như vậy anh sẽ đem cái gai này nhổ sạch tận gốc!

Nếu như anh ta là hoa trong lòng em,

Như vậy anh sẽ đem rễ của đóa hoa này toàn bộ đập nát,

Khiến nó cơ hội phát triển cũng không có!

Ha ha ha, tiểu Phong nhi, em nên cam chịu số phận đi!

Cả đời này,

Anh sẽ không buông tay!

Vĩnh viễn không thả!

"Ừ Mặc thật đau" Tần Phong đau đến cắn chặt răng khớp. Lâm Vũ Mặc thô bạo như vậy làm cho cô sợ. Cô chưa từng thấy qua Lâm Vũ Mặc như vậy bao giờ, không có chút nào biết thương tiếc cô, làm cho toàn thân cô đều đau.

Càng nghĩ càng tức giận, động tác Lâm Vũ Mặc lại càng mãnh liệt, càng hung ác, một chút cũng không thấy thương hương tiếc ngọc, một chút cũng không có dịu dàng như thường ngày, làm cho khắp nơi trên người Tần Phong đều là bị anh ta gặm nuốt tử vết cùng dấu răng.

Mồ hôi lạnh từ trán Tần Phong rơi xuống, cô cảm thấy thân thể của mình sắp rời ra từng mảnh, nhưng là mình có lỗi trước, cô không oán Mặc. Cô chỉ hi vọng Mặc sau khi tiết hết lửa giận có thể tỉnh táo lại, nghe cô từ từ giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.