"Mẹ biết ngay mọi chuyện sẽ thế này mà! Cái đứa ngốc nhà con, xem con đã làm chuyện tốt gì rồi. Chỉ biết làm hỏng việc lớn. Con đã làm cái gì mà để cô ấy bỏ đi đêm đó?” Lý Hải Vi nhướn mày hỏi.
"Đêm đó? Mẹ, con, con cơ bản không đụng đến người phụ nữ kia, cô ấy không nên tức giận mới đúng!" Lâm Vũ Mặc vẫn không nghĩ ra.
"Nói con đần, thật không ngờ lại đần đến mức này. Con không đụng đến người phụ nữ kia nhưng cô ấy có biết không? Cô ấy không biết! Con không giải thích rõ ràng cho người ta, còn có thể mong người ta tha thứ cho con sao? Không thể nào! Cho dù mẹ là mẹ con, cũng sẽ không thể tha thứ, huống chi là cô ấy chứ? Đứa ngốc! Đứa ngốc! Con là tên đại ngốc mà!” Lý Hải Vi dùng sức đánh lên trán Lâm Vũ Mặc, dạy dỗ anh.
"Mẹ, hình như con quên nói!” Lâm Vũ Mặc ảo não nắm tóc mình nói. Không trách được cô lại muốn chạy trốn, cô nhất định nghĩ những âm thanh kia là thật, cho là mình đã phản bội cô, nên mới không chịu tha thứ cho mình
Aizz!
"Rốt cuộc con có phải do mẹ sinh ra không, sao lại đần như vậy? Không trách được con bé không muốn con, muốn một người con trai đần như con để làm gì chứ? Tức chết mẹ mà!” Lý Hải Vi tức giận nói.
"Con thật là đại ngu ngốc mà” Lâm Vũ Mặc ảo não thở dài. Vừa thấy cô, anh chỉ biết hưng phấn, hận không thể khảm cô vào trong cơ thể, làm gì còn lí trí để giải thích với cô.
Trong một khu nhà trọ tại thành phố H, Tần Phong ngồi trước laptop quan sát thị trường chứng khoán. Kể từ sau khi phát sinh sự kiện Thẩm Thị và Tề thị buôn lậu, hai tập đoàn xuất hiện nhiều nguy cơ. Dân chúng rối rít bán tháo trong tay các cố phiếu của cả hai tập đoàn có trong tay, đã liên tục nhiều ngày làm rớt giá không ngừng, tổng giá trị cổ phiếu của hai công ti đã giảm tới 90%. Hôm nay lại tiếp tục xuống thấp, Tần Phong nhìn con số giảm không ngừng mà cười lạnh. “Thẩm Kim, Tề Bằng Thăng, các người không ngờ mình cũng có ngày hôm nay chứ?”
Tần Phong nhanh chóng gõ bàn phím, bắt đầu từng chút từng chút không ngừng gỡ bỏ từng lớp bảo mật. Lúc người không biết quỷ không hay, Tần Phong vào sàn đấu giá, mua một lượng cổ phiếu thật lớn.
Sau khi giao dịch kết thúc, trên mặt Tần Phong nở một nụ cười thắng lợi.
Sau đó mấy ngày, mặc dù giá cổ phiếu của hai tập đoàn đã ngừng giảm, nhưng vẫn tạo ra nhiều chấn động. Tần Phong vẫn không ngừng thu mua vào cổ phiếu của hai tập đoàn. Cho đến khi ‘thịt’ nên cắt cũng đã cắt xong rồi, Tần Phong mới dừng tay.
Bởi vì vốn lưu động của Thẩm thị bị trộm, Lâm Vũ Mặc yêu cầu bồi thường tiền hợp đồng, khiến cho các mối làm ăn càng xấu đi, ngân hàng cũng nhiều lần đến đòi lại các khoản nợ cho vay từ trước.
Khi bọn họ đã không thể trả được nợ, toà án thu lại tài sản công ti, bắt đầu đấu giá cổ phần. Tần Phong gọi điện thoại cho Trần Bưu, muốn anh đi tham dự buổi đấu giá đó.
"Lão đại, là em thật sao?" Vừa nghe đến giọng nói của Tần Phong, Trần Bưu lập tức hưng phấn hỏi.
"Ừ, là em!"
"Lão đại, em có khoẻ không?" Trần Bưu hào phóng cười hỏi.
"Anh Bưu, em rất khỏe." Tần Phong không muốn nhiều lời, chỉ khẽ nói ra mấy chữ này.
"Lão đại, em đang ở đâu, anh tới đón em!" Trần Bưu quan tâm hỏi.
"Anh Bưu, anh không phải cần tìm em. Lúc nào nên trở về, em sẽ tự đến gặp anh” Tần Phong có chút mất mát nói. Bây giờ cô không muốn gặp bất kì ai, cô sợ mình sẽ lại nhớ tới Lâm Vũ Mặc. Vừa nghĩ tới anh, lòng của cô sẽ lại đau đớn.
"Aizz! Lão đại, dù sao em cũng không tránh anh Bưu được cả đời!” Trần Bưu lo lắng nói. Mặc dù anh tự biết mình không có tư cách yêu cô, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tần Phong, anh cũng cảm thấy thoả mãn tâm nguyện.
"Phong Nhi hiểu! Anh Bưu, anh còn nhớ rõ những lời trước đây em từng nói với anh không? Muốn cho anh làm tổng giám đốc tập đoàn Thanh Phong, bây giờ chính là thời cơ thích hợp!” Tần Phong dự liệu trước mọi việc rồi nói.
"Làm tổng giám đốc? Không cần đâu. Anh Bưu được như bây giờ đã rất thoả mãn rồi, lão đại không nên quá phí tâm.” Trần Bưu lo lắng nói. Tần Phong rời đi một mình, lại có bầu đã mấy tháng, nếu quá mức mệt nhọc, sao cô có thể chịu được.
"Anh Bưu, em không sao! Bây giờ chính là thời cơ không thể bỏ qua. Chỉ còn một bước cuối cùng thôi. Hai ngày tới, chính là buổi đấu giá cổ phần của Tề thị và Thẩm thị, anh Bưu nhất định phải đến tham dự!” Tần Phong vội vàng dặn dò Trần Bưu.
"Được, không thành vấn đề!" Trần Bưu vỗ tay phát ra tiếng, hưng phấn đồng ý.
"Tạm thời cứ như vậy đi. Có chuyện gì Phong Nhi sẽ liên lạc lại sau" Nói xong, Tần Phong không đợi Trần Bưu nói chuyện mà đã ngắt điện thoại.
Cô sợ, sợ mình sẽ hỏi Trần Bưu, bây giờ anh thế nào!
Tựa vào trên ghế salon, vẻ mặt Tần Phong có mấy phần cô đơn.
Kể từ lần cuối gặp Lâm Vũ Mặc, lòng của cô lại vì anh mà bắt đầu rung động.
Lắc lắc đầu, cô cố gắng muốn xoá đi hình bóng ấy trong đầu, nhưng vì sao vẫn rõ ràng thế này?
Lúc này, cửa thư phòng bị người mở ra từ bên ngoài, Tần Phong ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt mỉm cười của Đường Chá. Vì vậy cô nhiệt tình chào hỏi anh. "Đường Chá, anh đã đến rồi."
"Ừ, anh đoán em lại đang bận rộn. Phong Nhi, em đang mang thai, hãy chú ý nghỉ ngơi, không nên để mình quá mệt mỏi.” Đường Chá đi tới bên người Tần Phong, dịu dàng xoa tóc cô nói.
Em hiểu, Đường Chá, bây giờ em đã bớt bận chút rồi!” Tần Phong cười duyên đứng lên.
Mấy ngày nay, bụng của cô như bị thổi hơi, to lên rất nhiều so với trước đây.
"Phong Nhi, không thể ở trong nhà hoài được, anh đỡ em đi dạo.” Đường Chá kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, dịu dàng nói.
"Ừ!" Tần Phong gật đầu một cái, đi theo Đường Chá ra khỏi cửa chính nhà trọ.
Những ngày này, ngày nào Đường Chá cũng chạy đến gặp cô, quan tâm cô, rồi cùng cô đi bộ, anh nói là sẽ tốt cho cục cưng trong bụng.
"Mệt rồi sao? Nghỉ ngơi một lát nhé!" Đi được một lúc, Đường Chá liền đỡ Tần Phong ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa.
Nhìn những đứa nhỏ đang chơi cầu trượt ở xa, trên mặt Tần Phong hiện ra nét dịu dàng của người mẹ.
Cục cưng của cô ra đời, nhất định cũng sẽ hoạt bát, đáng yêu như vậy.