Tần Phong đau lòng nhìn anh, phát hiện trong mắt anh đã đầy nước mắt, nhưng vẫn cố nén không để rơi xuống.
“Đường Chá, nếu anh khổ sở, hãy dựa vào em mà khóc đi.” Tần Phong kéo Đường Chá qua, dịu dàng an ủi. Thì ra Đường Chá cũng có quá khứ bất hạnh như vậy. Cô quen biết anh đã lâu, thế mà anh một chữ cũng không kể cho cô, chỉ biết lặng lẽ ở bên cô, bảo vệ cô, quan tâm cô, yêu cô.
Đến hôm nay cô mới biết, thì ra Đường Chá cũng giống cô, từ nhỏ đã mất mẹ. Trong đầu Tần Phong bỗng hiện ra hình ảnh Đường Chá cõng cô hồi còn bé, Đường Chá làm bánh sinh nhật cho cô, Đường Chá cho cô xem những tấm hình anh chụp. Đường Chá vẫn dịu dàng như vậy, không bao giờ lộ ra bi thương trước mặt cô, ngược lại còn toàn tâm toàn ý che chở cô.
Đường Chá thật vĩ đại!
Bất hạnh của anh, anh vẫn một mình chịu đựng, chưa bao giờ để lộ ra trước mặt cô!
Ôm chặt hông Đường Chá, Tần Phong dựa vào bên vai anh, nhỏ giọng khóc. Tần Phong cô rốt cuộc có tài đức gì mà có được tình yêu sâu sắc của anh? Tấm chân tình của anh, Phong Nhi làm thế nào mới có thể báo đáp đây?
Càng nghĩ trong lòng Tần Phong càng kích động, đau lòng nhìn Đường Chá. Về sau, hãy để cô bảo vệ anh.
Bị Tần Phong ôm chặt, Đường Chá cũng dang hai tay ra ôm lấy cô. Khổ sở đè nén trong lòng nhiều năm qua rốt cuộc cũng tìm được người để giãi bày, khiến anh không thể khống chế mà rơi lệ.
“Đường Chá, đừng đau lòng. Từ nay về sau, Phong Nhi sẽ bảo vệ anh.” Tần Phong vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng nói.
Đường Chá cảm động buộc chặt hai cánh tay, hận không thể dung nhập hai người thành một thể.
“Phong Nhi, gả cho anh đi. Về sau, chúng ta sẽ cùng nhau gắn bó, không tách ra nữa, có được không?” Đường Chá kích động nói. Anh cầu hôn Tần Phong lần nữa. Hôm nay không biết đã là lần thứ mấy anh cầu hôn cô rồi. Không biết Phong Nhi có đồng ý anh hay không.
“Phong nhi, em nhất định phải đồng ý với anh!” Trong lòng Đường Chá âm thầm cầu nguyện, tràn đầy chờ mong nhìn cô. Anh có chút khẩn trương chờ đợi câu trả lời của Tần Phong, tựa như tên tử tù đang chờ đợi quan tòa tuyên án, hi vọng có thể nghe thấy một câu đặc xá. Giờ phút này, anh chỉ mong nghe thấy ba chữ “Em nguyện ý” của Tần Phong.
“Đường Chá, em đồng ý với anh.” Tần Phong cảm động nói. Trên thế giới này, sợ rằng ngoài Đường Chá ra, không ai đối xử tốt với cô như anh. Cô tin anh vĩnh viễn sẽ không làm cô đau lòng, không làm cô rơi nước mắt, không tổn thương cô. Anh luôn mang đến cho cô ấm áp, mang đến cho cô nụ cười. Một người đàn ông tốt như vậy, cô có thể tìm ở đâu?
Về phần người kia, cô sẽ dần quên anh thôi. Anh sẽ chỉ mang đến cho cô thương tổn, không có gì khác.
“Phong Nhi, em thật sự đồng ý?” Đường Chá tràn ngập hưng phấn, mở to mắt vui mừng hỏi. Giờ phút này, anh vừa mừng vừa lo, kích động trong lòng không từ ngữ nào có thể diễn tả hết.
Phong Nhi đồng ý gả cho anh, mơ ước nhiều năm của anh rốt cuộc thành hiện thực!
“Là thật! Đường Chá, em muốn gả cho anh!” Tần Phong cũng bị lây tâm tình kích động của anh, rơi nước mắt nói.
Hai người bọn họ đã trải qua chia lìa thật lâu, từng có hoài nghi, từng có mất mát, từng có đau lòng, cũng có cả phản bội. Trải qua nhiều chuyện như vậy, phải chăng bọn họ ở chung một chỗ nhất định sẽ có hạnh phúc?
Đường Chá nghe cô nói xong, cũng không để ý cô đang mang thai, kích động ôm lấy cô xoay tròn, tâm tình hưng phấn vô cùng.
Tần Phong rúc vào trong ngực anh, cũng cười vui vẻ.
Thật lâu sau, Đường Chá mới dừng lại, đứng nghiêm một chỗ, đôi mắt sáng như đuốc nhìn cô chằm chằm: “Phong Nhi, anh yêu em!”
Lời yêu thâm tình nói ra từ miệng Đường Chá, nhưng thật ra, không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả tâm tình anh giờ phút này.
Bầu trời rộng cỡ nào, anh yêu cô rộng như thế.
Biển sâu thế nào, anh yêu cô sâu như thế.
“Đường Chá, anh không cần nói gì cả, em đều hiểu.” Tần Phong thẹn thùng tránh né ánh mắt nóng bỏng của Đường Chá, không dám nhìn thẳng anh. Ánh mắt kia quá mức chuyên chú, khiến cô vừa tiếp xúc với ánh mắt anh, tâm liền cảm thấy áy náy.
Sợi tơ hông từng bị số mệnh cắt đứt, có thể nối lại lần nữa.
Nhưng tình yêu từng bị số mệnh cắt đứt, liệu có thể tiếp tục nở hoa?
Đường Chá đột nhiên ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên, nặng nề hôn. Nụ hôn này sao mà nóng bỏng, thiêu đốt trái tim Tần Phong.
“Đường Chá!” Tần Phong vươn tay lên ôm lấy cổ anh, cùng anh thân mật dây dưa. Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng, nụ hôn cũng càng sâu. Rốt cuộc khi Đường Chá thở hổn hển buông đôi môi mềm mại của Tần Phong ra, hôn một đường trượt xuống, dừng trước ngực cô. Lúc này Đường Chá mới ngẩng đầu lên, nhiệt tình hỏi Tần Phong: “Phong Nhi, có thể sao?”
Tần Phong chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, những hình ảnh không muốn nhớ lại bất chợt hiện về trong đầu cô. Lâm Vũ Mặc anh tuấn, tà mị như hiện ra trước mắt, trong lòng, khiến tâm cũng đau đớn theo.
Thì ra cô vẫn không cách nào lừa gạt chính mình, không thể hoàn toàn quên Lâm Vũ Mặc.
“Đường Chá! Xin lỗi!” Tần Phong đẩy đầu Đường Chá đang chôn trước ngực mình ra, cau mày nói.
Đường Chá nghe vậy đột nhiên như bị người nào đó dội cho một gáo nước lạnh, tâm lạnh lẽo đến mức sắp đông cứng lại. Khuôn mặt cứng đờ ngẩng lên nhìn cô, trong mắt tràn đầy bi thương, đau đớn: “Phong Nhi, em vẫn không thể tiếp nhận anh sao?”
“Đường Chá, thật xin lỗi. Em vẫn chưa thể quên Lâm Vũ Mặc. Nhưng mà anh yên tâm, em sẽ thử quên anh ấy. Một ngày nào đó, em sẽ hoàn toàn quên anh ấy, chỉ nhớ rõ một mình Đường Chá.” Tần Phong hối lỗi nói.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình không xứng với Đường Chá, không thể trao lần đầu tiên của mình cho anh, tạo thành tổn thương rất lớn với anh. Vậy mà hôm nay, cô vẫn không chịu để anh thân mật đụng chạm!
Chẳng lẽ trong lòng cô chỉ có thể chấp nhận một mình Lâm Vũ Mặc, chỉ có thể tiếp nhận hành động thân mật của anh ấy?
Càng nghĩ, trong lòng Tần Phong càng khổ sở. Thì ra lòng cô đã bị Lâm Vũ Mặc xâm chiếm sâu như vậy, còn có nơi nào có thể dành cho Đường Chá đây?
Không được!
Cô phải quên Lâm Vũ Mặc!
Có lẽ cùng Đường Chá thân mật nhiều lần, cô sẽ thành thói quen mà tiếp nhận anh?
Cô chỉ có thể dựa vào lí do này mà chờ mong, chờ mong một ngày bản thân có thể tiếp nhận Đường Chá. Cô không muốn tổn thương người đàn ông thâm tình này nữa.
Cô rúc khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh, dịu dàng nói: “Đường Chá, chờ em. Em nhất định sẽ quên được Lâm Vũ Mặc.”
“Phong Nhi, không sao, cho dù đợi bao lâu anh cũng can tâm tình nguyện.” Đường Chá ôm lấy cô, thâm tình nói. Chỉ cần trong lòng cô nghĩ đến anh, anh đã thấy thỏa mãn rồi. Anh tin tưởng, anh và cô nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.
Hai người thân mật ôm nhau, lẳng lặng cảm nhận không khí yên tĩnh, hài hòa.
Bọn họ sẽ bên nhau cả đời như thế này, cho dù không có tình yêu nồng nàn, cũng sẽ là một niềm hạnh phúc. Đường Chá cảm khái nghĩ.
Ở trong lồng ngực ấm áp của Đường Chá, Tần Phong từ từ tiến vào mộng đẹp.
Khi cô tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã sớm chuyển sang màu đen.
Đã muộn như vậy rồi sao?
Đường Chá đã đi đâu rồi?
Mình cũng bỏ qua bữa tối rồi?
Bụng thật đói.
Mang theo một bụng nghi vấn, Tần Phong xuống giường, muốn xuống lầu tìm đồ ăn.
Khi đi ngang qua căn phòng bên cạnh, cô cũng không định để ý nhưng khi sắp lướt qua cửa phòng, lại nghe được thanh âm vô tình của Đường Chá: “Buông ra!”
“Là Đường Chá.” Tần Phong tò mò dừng bước, hé cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong phòng có rất nhiều giá sách, mà Đường Chá đang ngồi trước bàn đọc sách.
Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, người Tần Phong đã gặp hai lần. Sao lại là cô ta? Cô ta không phải mẹ kế của Đường Chá sao? Sao lại thân mật ôm anh như vậy? Thì ra lúc này, Mã Diễm Lệ đang căng thẳng ôm cổ Đường Chá, muốn ngồi lên đùi anh.
“Tôi bảo cô buông ra, không nghe thấy gì sao?” Đường Chá chán ghét đẩy Mã Diễm Lệ ra, tức giận nói.
“Đường Chá, em yêu anh! Từ khi anh còn nhỏ, em đã yêu anh rồi.” Mã Diễm Lệ cố chấp ôm lấy chân Đường Chá.
“Nhưng tôi không thương cô. Mã Diễm Lệ, cô nhất định sẽ chết tâm thôi. Cô đừng quên, bây giờ cô là mẹ kế của tôi! Đừng làm cho cái nhà này mất thể diện, nếu tin tức đào hoa của cô tiếp tục bay đầy đường, cha tôi sớm muộn cũng chết trong tay cô. Nếu chuyện này xảy ra, Mã Diễm Lệ, cô nhớ kĩ cho tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô!” Đường Chá hất tay Mã Diễm Lệ ra, sải bước đi ra ngoài. Trên mặt anh tràn đầy bất mãn.
“May quá!” Tần Phong vỗ ngực mình tự nhủ. Lúc mới bắt đầu, cô còn tưởng Đường Chá sẽ giống như Lâm Vũ Mặc, phản bội cô, có tư tình với mẹ kế anh. Sau mới nhận ra cô hiểu lầm Đường Chá rồi. Không ngờ Mã Diễm Lệ lại là người đàn bà không biết xấu hổ như vậy, ngay cả con riêng của chồng cũng dám mơ tưởng. Mà phản ứng vừa rồi của Đường Chá khiến cô rất hài lòng. Đường Chá thật giỏi, thậm chí đứng trước người phụ nữ xinh đjep như vậy cũng không động tâm.
Nếu như gả cho Đường Chá, anh nhất định sẽ giao cả trái tim cho cô. Quyết sẽ không giống người kia, thâm thiết với người phụ nữ khác trước mặt cô. Vừa nghĩ tới chuyện đêm đó, trong lòng cô lại đau.
Tim lại bắt đầu đau rồi!
Nỗi đau này đã sắp thành bệnh của cô, mỗi ngày đều đau, cô sắp bị căn bệnh này hành hạ đến chết rồi. Sao cô lại không thể quên anh đây?
Tần Phong!
Mày thật ngốc!
Một người đàn ông yêu mày như vậy đang đứng trước mặt mày, mày lại không đón nhận, vẫn nhớ tới người đàn ông vô tình, hoa tâm kia!
Đứa ngốc!
Đứa ngốc!
Mày là con đại ngốc!
Tần Phong giơ nắm đấm nhỏ, không ngừng tự gõ vào đầu mình.