Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 109: Cầu hôn




"Tiêu gia đã bị cô nháo loạn đến không được an bình, nói rõ cho cô biết, Tiêu phu nhân sẽ không tiếp mẹ con các cô đâu".

"Tôi biết" Lâm Tử Hàn thấp giọng nói, lòng của cô rất loạn, đau quá!

"Hiểu là tốt rồi, cô nên thức thời một chút" Duẫn Ngọc Hân ném những lời này, đóng cánh cửa lại đi ra ngoài.

Trên mặt Lâm Tử Hàn ẩm ướt một mảng, phân không rõ là nước mắt hay là nước, chuyện tình cảm đáng sợ nhất đời người, đừng nên yêu một người không nên yêu.

Mà bi kịch của cô, đến khi nào mới có đoạn kết đây?

Duẫn Ngọc Hân nói rất đúng, nếu như đủ thông minh, cô nên rời khỏi cuộc sống của Tiêu Ký Phàm, trở lại trước đây. Nhà giàu có đối với cô mà nói là không có bất luận lực hấp dẫn gì, cái loại cuộc sống như nuôi heo này cũng không phải sở thích của cô.

Ba năm qua tuy rằng không tính là giàu có, nhưng mà cũng rất đầy đủ, rất vui vẻ, cô nên giữ nguyên mới đúng!

Thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn cố ý chậm chạp kéo dài đến cùng mới đi ra khỏi phòng làm việc, một mặt là bởi vì cô không muốn thấy ánh mắt khác thường của đồng nghiệp, về phương diện khác vì để tách ra khỏi cơ hội có thể chạm mặt với Tiêu Ký Phàm.

Đáng tiếc người nào đó thì hết lần này tới lần khác không theo an bài của cô, khi cô bước vào thang máy, lấy một loại tư thế của thân sĩ xuất hiện ở trước mặt cô.

Lâm Tử Hàn hơi sửng sốt, anh làm sao lại ở trong thang máy? Không phải là đang cố gắng đợi cô chứ?

"Đợi một ngày, cũng không đợi được cà phê của anh, vì sao?" Tiêu Ký Phàm nâng tay chạm lên mặt của cô, nhìn chằm chằm cô hỏi.

Lâm Tử Hàn nghênh đón tầm mắt của anh, thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi đã quên"

"Tránh mặt anh như vậy, lại là vì sao?" Anh dừng ở cô, ngón tay quét qua môi đỏ mọng của cô, kích động hôn xuống.

"Tôi không có" Lâm Tử Hàn lui về phía sau một bước, tách ra khỏi sự kiềm chế của anh. Buông mắt xuống trầm mặc hai giây ngẩng đầu theo dõi anh, hỏi: "Người nào mới là bộ dạng chân thực của anh?" Cô vốn đã quên hỏi vấn đề này, lúc trước bởi vì quá kinh ngạc, căn bản không nghĩ đến muốn hỏi.

"Em cứ nói đi?" Tiêu Ký Phàm cười nhẹ một tiếng nói.

"Hiện tại" Lâm Tử Hàn không suy nghĩ nhiều nói, sát thủ đều là tương đối thần bí, cô sớm đã nghĩ như vậy, Tiêu Ký Phàm gật đầu một cái, cùng cô đi ra khỏi thang máy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Anh đưa em về" Anh dắt tay cô đi đến cửa công ty, xe của anh đã đậu ở trước cửa. Lâm Tử Hàn rút tay ra khỏi bàn tay anh, lễ phép nói: "Cám ơn tổng tài, không cần"

Nói xong, trực tiếp đi đến chiếc xe Audi ở ven đường, Tiêu Ký Phàm không được tự nhiên rũ tay phải trống rỗng xuống, mắt mở trừng trừng nhìn cô lên xe của Đỗ Vân Phi. Ghen tuông cùng lòng đố kị tại cùng một thời gian dồn lên ngực, ép tới khi anh đau như kim châm.

Cô tránh anh, cố ý kéo xa quan hệ với anh, chính là vì tên Đỗ Vân Phi kia sao?

Lâm Tử Hàn theo dõi thân ảnh ngây ngốc của anh từ kính chiếu hậu, có chút không đành lòng, nhưng mà cô phải làm như vậy, lời Duẫn Ngọc Hân nói, một lần nữa lại quanh quẩn khắp nơi trong đầu cô.

"Tử Hàn, em làm sao vậy?" Đỗ Vân Phi nhanh chóng liếc mắt nhìn cô, nói.

Lâm Tử Hàn lắc đầu: "Không có gì" Cô không muốn cho anh biết tâm sự của mình, càng không thể cho anh biết chuyện thực ra Tiêu Ký Phàm và Lãnh Phong là cùng một người.

Đỗ Vân Phi cũng không trực tiếp về nhà, mà là cho xe chạy đến một trước một cửa hàng, Lâm Tử Hàn nghi hoặc đánh giá cửa hàng xa hoa, hỏi: "Vân Phi, anh dẫn em tới nơi này làm cái gì?"

"Tử Hàn, lẽ nào em không nhớ rõ hôm nay là ngày nào sao?" Đỗ Vân Phi mỉm cười dẫn cô đi vào một phòng.

"Anh thăng quan? Hay là phát tài?"

Đỗ Vân Phi lắc đầu, vỗ vỗ bàn tay, nhân viên phục vụ liền đẩy toa ăn mỹ lệ chậm rãi đi đến, trên toa ăn bày một chiếc bánh gatô, 24 ngọn nến nhiều màu tản ra ánh sáng dịu nhẹ.

"Sinh nhật vui vẻ" Đỗ Vân Phi cúi người, hôn xuống mặt cô.

Lâm Tử Hàn kinh ngạc há hốc miệng, ngày hôm nay không phải sinh nhật của cô nha, lúc trước khi anh hỏi, cô chẳng qua là thuận miệng nói đại một ngày mà thôi, mà anh lại có thể…

"Tử Hàn, đừng quá cảm động, trước tiên thổi nến đi đã" Đỗ Vân Phi đẩy cô đến bên cạnh bàn.

Một mảnh tâm ý của Đỗ Vân Phi, cô không thể lãng phí như thế, nghĩ, Lâm Tử Hàn thật sự ước ba nguyện vọng, một hơi thổi tắt toàn bộ ngọn nến.

"Cám ơn anh, Vân Phi" Lâm Tử Hàn cảm động quan sát anh, thời gian cô thương tâm nhất, anh có mưu đồ khiến cô cảm động chết sao?

"Tử Hàn, thời gian dài như vậy, không biết em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Đỗ Vân Phi dịu dàng nói, nâng tay phải lên, nâng lên trước mắt cô một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp.

Lâm Tử Hàn lại kinh ngạc thêm một trận, anh đang cầu hôn với cô sao? Nhưng mà bản thân căn bản là không thích anh. Người cô yêu, có lẽ vĩnh viễn đều không có khả năng cầu hôn với cô, nhưng cô cũng thực sự yêu anh.

Gả cho Tiêu Ký Phàm, đây là chuyện cô cho tới bây giờ cũng không dám suy nghĩ, muốn rời khỏi cuộc sống của anh, biện pháp tốt nhất chính là tìm một người để lấy, Đỗ Vân Phi không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Đỗ Vân Phi yêu cô như vậy, cô làm như vậy là lợi dụng anh, lừa dối tình cảm của anh! Đối với Đỗ Vân Phi một chút cũng không công bằng!

"Tử Hàn" Đỗ Vân Phi khẽ gọi một tiếng, chờ đợi mà nhìn cô, cùng đợi cô tiếp nhận nhẫn của mình.

Lâm Tử Hàn thở sâu, luống cuống nói: "Vân Phi, việc này quá đột nhiên, để em suy nghĩ hai ngày được chứ?" Trực tiếp cự tuyệt anh có điểm tàn nhẫn, cô phải nghĩ một lý do hoàn mỹ mới được.

"Được, anh chờ em hai ngày". Đỗ Vân Phi thu hồi nhẫn, loại kết quả này là trong dự liệu của anh, nhưng vì đoạt lấy cô trước Lãnh Phong, anh phải có tốc độ nhanh hơn.

Hai đều có tâm sự mà ăn bữa cơm trong ánh nến, tiếng đàn piano nhẹ nhàng trải rộng mỗi ngõ ngách gian phòng, sự lãng mạn tràn ngập phòng lại lãng phí giữa sự trầm lặng.

Thâm tình của Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn vẫn đều nhìn ra, cảm giác ở trong lòng, thế nhưng, cũng không thể do cảm động mà đồng ý lời cầu hôn của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.