Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 132: Khả nghi




"Lâm Trúc vì sao bắt em đến đây?" Lãnh Phong ôm Tiểu Thư Tuyết xao động bất an, nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Hàn.

Lâm Tử Hàn biết anh sẽ hỏi như vậy, cho nên đã sớm nghĩ ra bản thảo nói dối, mặt không đỏ tim không đập mà mở miệng nói: "Việc này còn hỏi sao? Ngoại trừ kim cương còn có thể có cái gì?"

"Chị, kim cương gì thế?" Lâm Tử Y quay người lại hiếu kỳ hỏi thăm, khi Lâm ca và Lâm phu nhân cãi nhau cũng nhắc tới kim cương, cô thực sự hiếu kỳ đó là bảo bối gì mà quan trọng như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Làm sao chị biết được, hỏi anh Nghị đi" Lâm Tử Hàn dùng cằm chỉ A Nghị đang chuyên chú lái xe.

Lâm Tử Y lập tức xoay người sang chỗ khác, cũng không quản người ta có đang lái xe hay không, lắc lắc cánh tay anh: "Lãnh Nghị, không… anh Nghị"

"Tôi là Vương Nghị!" A Nghị vẫn nhìn phía trước như cũ, hờ hững mà sửa lại.

"Được, em sẽ nhớ kỹ tên anh, anh mau nói cho em biết kim cương gì đi" Lâm Tử Y vẫn lắc lắc cánh tay cậu như cũ. Chỉ tiếc mặc cho cô đau khổ dây dưa thế nào, A Nghị thủy chung cũng không nói một câu mà lái xe, hoàn toàn không bị cô ảnh hưởng.

"Em không có em gái đúng không?" Lãnh Phong không giải thích được nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần, vấn đề bối cảnh gia đình cô anh vẫn không quên mà chú ý đến.

"Anh thấy bọn em lớn lên có giống nhau không, em ấy chẳng qua là tên hơi giống em, bị cái lão đầu đáng chết kia sai bắt đến" Lâm Tử Hàn nói xong, áy náy len lén liếc mắt nhìn Lãnh Phong, bản thân ở trước mặt anh tựa hồ nói dối quá nhiều, mà anh, lại luôn luôn tin tưởng cô như vậy.

Lãnh Phong cũng không hoàn toàn tin lời cô, đang dùng một loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá cô. Trên mặt của cô, cũng không có biểu hiện đang nói dối, mấy lời A Nghị nói mấy hôm trước trở lại trong đầu anh, Lâm Tử Hàn là một phụ nữ rất có vấn đề!

Chỉ là, vấn đề của cô tựa hồ không hề ở trên người Lâm Trúc, mà là trên người Đỗ Vân Phi.

"Không tin, anh có thể hỏi em ấy" Lâm Tử Hàn chỉ vào Lâm Tử Y, rất sợ anh hoài nghi cái gì, nói: "Hoặc là anh dẫn bọn em đi làm một giám định" Dù sao xác thực không phải chị em ruột, kiểm tra thế nào cô cũng không sợ.

"Anh rể, anh phải tin tưởng chị của em, chị của em đã nói với em, chị ấy chưa bao giờ nói dối" Vẻ mặt Lâm Tử Y ái muội nhìn hai người ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, dùng giọng nói trêu đùa nói.

Đáng chết! Lại dám ngầm chế nhạo cô? Lâm Tử Hàn căm giận trừng cô ấy một cái.

Lãnh Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hay biến đổi của cô, đưa tay, gạt đi sợi tóc trên trán cô, cười nhẹ nói: "Anh tin em"

Anh tin cô? Lâm Tử Hàn sửng sốt, đáy lòng càng thêm áy náy, anh càng tin tưởng, trong lòng cô lại càng không dễ chịu.

"Cám ơn" Cô giương mắt nhìn chăm chú vào anh, mũi có chút chua xót khổ sở khó chịu, bởi vì cảm động…

Chỉ là, cô cảm động quá sớm, Lãnh Phong không thể ngu ngốc như vậy, tùy ý để cô lừa dối như thế. Anh không nói gì thêm, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Hồi lâu sau, A Nghị chậm rãi dừng xe ở ven đường, hờ hững nói với Lâm Tử Y bên cạnh: "Cô có thể xuống xe!"

Lâm Tử Y sửng sốt, không giải thích được mà nhìn anh: "Em vì sao phải xuống xe?"

"Lẽ nào cô còn muốn tôi đưa cô về nhà?" A Nghị liếc cô châm chọc nói.

"Chị, người ta không nỡ xa chị…" Lâm Tử Y xoay người, lo lắng nhìn Lâm Tử Hàn, cô mới không cần trở lại ngôi nhà không khí trầm lặng kia!

"Em không sợ mẹ em lo lắng sao?" Lâm Tử Hàn khó xử mà nhìn lại cô.

"Mẹ của em bà ấy mỗi ngày bận đánh bài, không rảnh quản em, chị, em về nhà chị giúp chị trông baby nhé"

Lâm Tử Hàn trộm liếc mắt nhìn Lãnh Phong vẫn như cũ nhắm hai mắt, nới với A Nghị nói: "Để cho em ấy và em cùng nhau quay về thôn Ninh Thủy nhé"

Lâm Tử Y vui mừng thoải mái cười ha ha, liếc mắt nhìn A Nghị mặt không chút thay đổi lớn tiếng: "Chị! Em so với anh rể lại càng yêu chị hơn!"

"Khụ… anh ấy không phải anh rể của em" Lâm Tử Hàn không được tự nhiên sửa lại.

"Nếu như em không muốn gây phiền phức cho anh nữa, thì ngoan ngoãn theo anh quay về biệt thự cạnh biển đi" Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói.

"Biệt thự cạnh biển? Chơi rất vui sao?" Lâm Tử Y kinh ngạc hỏi thăm, nghe tựa hồ rất vui nha.

"Chơi không vui" Lâm Tử Hàn tức giận nói, bất mãn chuyển hướng Lãnh Phong: "Em biết lần này gây phiền toái rất lớn cho anh,xin lỗi là được thôi, nhưng em còn thích sống ở thôn Ninh Thủy"

"Vì sao?" Biểu tình trên mặt Lãnh Phong hiện lên một tia không hài lòng, tốt nhất không nên là bởi vì Đỗ Vân Phi, bằng không anh không tha cho cô!

"Em còn muốn đi làm…"

"Em ba ngày thì hai ngày bỏ bê công việc, công ty đã cho em thôi việc rồi" Giọng nói hời hợt.

"Anh cho em thôi việc?" Lâm Tử Hàn hổn hển quát, ưm… cô lại phải đối mặt với chuyện thất nghiệp!

"Đúng vậy" Lãnh Phong không để ý tới sự tức giận của cô, bá đạo tuyên bố.

==== ^ . ^ =====

Xe dừng trước cửa chính, khi cửa xe được mở ra, chị em Lâm gia đầu tiên ra khỏi xe, Lâm Tử Y sớm đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, đang oa oa kêu loạn chay qua phương trời xanh thẳm kia.

Lãnh Phong nhìn liếc mắt chị em một trước một sau đi xa, trầm tĩnh nói với Nghị: "Lâm Tử Y thì giao cho cậu tới "Chiếu cố"" Khi nói, còn kéo thật dài hai chữ "Chiếu cố".

"Đã hiểu" A Nghị gật đầu.

Lãnh Phong thở ra một hơi, ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên người Lâm Tử Hàn trên bãi biển, do dự một chút sau đó nói: "Bối cảnh gia đình Lâm Tử Hàn, tư liệu trưởng thành, mau chóng chuẩn bị một phần kỹ càng đưa ra cho tôi"

Anh biết mình không nên làm như vậy, cũng vẫn không có bắt tay vào đi điều tra qua cô, nhưng là vì tự bảo vệ mình, anh không thể không làm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.