Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 253: Tuyệt vọng




"Anh…"

"Không sai, anh đã biết"

"Vậy sao anh còn dùng súng chỉ vào đầu ông ta? Còn muốn nổ súng bắn ông ta?" Lâm Tử Hàn run giọng nói, ánh mắt trong nháy mắt chuyển biến thành sợ hãi, anh muốn giết ba ruột của cô!

"Là ông ta muốn lấy mạng của anh trước" Tiêu Ký Phàm quay sang lạnh lùng kiên định nói lại, nhìn chăm chú vào cô, đầu ngón tay mơn trớn trán mảnh khảnh của cô, trầm ổn mở lời: "Tử Hàn. Em nghĩ sai rồi. Lâm Trúc không phải bởi vì kim cương mới muốn lấy tính mạng của anh. Anh cũng không phải bởi vì kim cương mới đi tới chỗ hẹn…"

"Đó là bởi vì cái gì?"

"Em!"

"Em?" Lâm Tử Hàn vẫn đang ở trạng thái kinh ngạc há hốc miệng. Nghi hoặc tới cực điểm.

Tiêu Ký Phàm gật đầu một cái: "Đúng vậy, ông ta muốn giáo huấn anh, là bởi vì anh vứt bỏ em, đùa bỡn em, không để cho em hạnh phúc…"

"Ông ta chính là một tên biến thái!" Lâm Tử Hàn đột nhiên mắng, cô đã nói rất nhiều lần với ông ta rồi, chuyện này không liên quan gì đến Lãnh Phong, bảo ông ta không cần lo, lại còn chơi đùa như thế. Hại thảm nhiều người như vậy!

Tiêu Ký Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận mà đỏ bừng của cô, khẽ cười một tiếng nói: "Ông ta là muốn em tốt hơn"

"Chính là bởi vì ông ta tốt với em, em mới tức giận chứ!" Lâm Tử Hàn chảy nước mắt nhào vào trong ngực của anh, thất thanh khóc rống nói: "Vì sao ông ấy lại là ba của em? Em mới không cần người ba như vậy… Em không cần…"

Tiêu Ký Phàm chần chờ giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ lên vai cô, bất đắc dĩ nói: "Cha mẹ không phải bản thân có thể chọn, làm sao có thể nói không cần sẽ không phải đây?"

"Em bị kẹt giữa hai người thực sự thực sự quá khó tiếp thu rồi, hết lần này tới lần khác hai người nhất định phải làm kẻ thù, em thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ" Sớm biết thế cô sẽ phá hỏng kim cương đi, quên đi, để cho bọn họ ai cũng không có được, không có kim cương thì không có cuộc đấu tranh vô vị này.

Tiêu Ký Phàm chỉ lẳng lặng ôm cô, anh biết cô rất khó chịu, rất khó xử. Anh đau lòng cho cô, cũng đồng tình với cô. Lâm Tử Hàn ngẩng đầu từ trong lòng anh, lau đi nước mắt trên mặt quan sát anh hỏi: "Vậy thì sau này? Anh định làm như thế nào?"

"Em yên tâm, anh đã đồng ý với em sẽ buông tha, thì nhất định sẽ làm được" Tiêu Ký Phàm trầm tĩnh hứa hẹn, nếu như thực sự làm cho cô thống khổ như vậy, có lẽ anh nên buông tha thôi.

Nếu như nói không có kim cương tính mạng của anh sẽ không hoàn chỉnh, không có cô, lại làm sao có thể hoàn chỉnh đây?

Nếu đã mất đi cô, đã định trước là không có cách nào để hoàn chỉnh, vậy cùng nhau buông tha là được rồi.

"Ký Phàm, cám ơn anh" Lâm Tử Hàn cảm động ôm anh, ngẹn ngào nói: "Em biết trong lòng anh rất khó chịu, nhưng em càng thêm không muốn thấy hai người lại xảy ra chuyện gì. Chuyện như mấy ngày hôm trước, bởi vì hai người đều là người trọng yếu nhất sinh mệnh em"

"Anh biết" Tiêu Ký Phàm ôm cô, khẽ thì thào bên tai cô: "Nếu anh đã đồng ý với em, em có nên ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc về nhà hay không? Trong bệnh viện tóm lại là không sạch sẽ để ở lại lâu"

Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn gật đầu trong lòng anh, ừ một tiếng xem như là đã đồng ý rồi.

Tiêu Ký Phàm thoả mãn buông cô ra, đứng dậy, ôm Tiểu Thư Tuyết đi đến cửa. Lâm Tử Hàn cả kinh, vội đưa tay kéo lấy góc áo anh, vội la lên: "Ký Phàm, anh phải đi rồi sao? Sao đi nhanh như vậy"

Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, ngầm hít vào một hơi nói: "Vân Triết đã ở bên ngoài chờ lâu lắm" Trên mặt của anh, có sự không muốn giống như cô, nhưng mà, anh lại không đi không được.

Lâm Tử Hàn thất vọng buông góc áo anh ra, ngã ngồi trên giường, đúng, nhất thời giữ được anh lại có ích lợi gì? Cuối cùng, anh vẫn phải đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Mẹ…, mẹ còn chưa chơi với người ta mà" Tiểu Thư Tuyết bất mãn bĩu miệng nhỏ nhắn, mỗi lần đều như vậy, mỗi lần gặp đều không chơi với nó!

Tiêu Ký Phàm ôm thân thể nho nhỏ không an phận của con bé, cuối cùng liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn ngây ngốc đờ ra trên giường, trái tim rối bời, đi ra ngoài.

*********

Trong thư phòng, Tiêu Ký Phàm hơi hơi nheo mắt, sau khi trải qua một đêm đấu tranh tư tưởng, trong lòng đã không có có bất luận phiền muộn do dự gì.

Trầm ngâm một lúc lâu, giương mắt, ánh mắt thâm thúy nhảy vào nghi hoặc rõ ràng của A Nghị, nhưng không biểu lộ ra trên mặt đẹp trai. Khóe môi giương lên, lộ ra một nụ cười bình tĩnh: "Từ nay về sau, cậu, Mạc Lặc Nghị Phàm - Cameron không cần thay tôi làm thêm chuyện gì nữa"

A Nghị sửng sốt, giữa mơ hồ hiểu rõ hàm nghĩa những lời này của anh, nhướn hai hàng lông mày quan sát anh hỏi: "Anh suy nghĩ rồi chứ?"

"Đã suy nghĩ kỹ, từ nay về sau, trên thế giới này không có người là Lãnh

Phong"
Khi nói ra những lời này. Trong lòng anh nhiều ít vẫn còn có phiền muộn. Rời khỏi hắc đạo, buông tha cho kim cương, chẳng khác nào phó mặc cho sự trả giá khổ cực trong hai mươi năm qua.

A Nghị gật đầu, cho tới nay mặc kệ Tiêu Ký Phàm làm ra quyết định gì, anh cũng sẽ không có ý kiến, mặc dù có bất mãn, cho tới bây giờ cũng sẽ không nói ra.

Ngày hôm nay Tiêu Ký Phàm làm ra quyết định này, anh đồng dạng chỉ là gật đầu biểu thị đã hiểu, bởi vì anh rất rõ Tiêu Ký Phàm sẽ không nghe ý kiến của anh. Hơn nữa, tìm kiếm kim cương, buông tha kim cương đều là hành vi cá nhân của Tiêu Ký Phàm, dĩ nhiên chỉ có anh ấy mới quyết định được.

"Bên Nhật Bản…" A Nghị chần chờ mở lời, bên kia còn có một ít chuyện cần anh ấy đi xử lý, trước khi rời khỏi thân phận Lãnh Phong này, anh ấy phải đứng ra một lần.

"Chờ tôi nắm được kế hoạch trong tay, tôi sẽ tự mình qua xem"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.