Những ngày sau đó, Lâm Tử Hàn chỉ dè dặt đứng ở Tạ gia, tận lực không chạm mặt Tạ phu nhân, bởi vì cô sợ hãi Tạ phu nhân sẽ nhìn ra cái gì.
Tạ Vân Triết vẫn còn mê say cô như trước. Chỉ là ánh mắt dừng lại trên người cô càng thêm ưu thương. Càng thêm làm cho đau lòng người.
Tạ Vân Triết đã ra ngoài đi làm, Lâm Tử Hàn lật lịch bàn trong tay, cảm thấy mình nên đến bệnh viện đi kiểm tra thai nhi.
Khi đi xuống lầu một, Tạ phu nhân giống ngày thường đang đánh bài, vì không kinh động đến bà, Lâm Tử Hàn lặng yên đi ra cửa, tài xế đã đợi ở ngoài cửa.
Khi tới cửa bệnh viện, Lâm Tử Hàn bảo tài xế đi sau đó vào bệnh viện, lúc trước bác sĩ nói cho cô, bé cưng rất khỏe mạnh, tâm tình lo lắng nhiều ngày cuối cùng cũng thoải mái được chút ít.
Nghe Vương Văn Khiết nói hôm nay là ngày Đỗ Vân Phi đến bệnh viện hồi phục sức khỏe, cô do dự một chút, đi bộ đến phòng chữa bệnh.
Xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, cô thấy Đỗ Vân Phi đã có thể chậm rãi bước đi, Tô Lâm Lâm đỡ hắn, bước từng bước một với hắn. Trên đầu hai người cũng đã đầy mồ hôi, ai cũng không có thời gian rảnh lau một chút.
Chỉ tới khi Đỗ Vân Phi có thể lấy lại tinh thần, không hề cam chịu, trong lòng Lâm Tử Hàn mới tốt một chút. Hiện tại có Tô Lâm Lâm ở cùng hắn, cô cảm thấy mình đừng đi quấy rối hắn là tốt nhất.
Khẽ hít vào một hơi, xoay người đi đến cổng bệnh viện, trên mặt của cô, pha lẫn vui buồn, rõ ràng là mỉm cười, giữa lông mày lại lộ vẻ phiền muộn.
Đứng ở cửa bệnh viện. Trong lúc nhất thời không biết nên đi bên nào. Tạ gia cô đã sợ ở lại. Nhưng ngoại trừ Tạ gia. Cô còn có thể đi đâu chứ?
Rơi vào đường cùng, Lâm Tử Hàn mê muội đứng lại, mới vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt liền tiếp xúc đến một thân ảnh quen thuộc. Hơi sửng sốt, lạnh lùng lấp đầy khuôn mặt cô.
Lâm Trúc quan tâm cô đã lâu ngày chậm rãi đi tới phía cô. Đứng lại trước mặt cô. Ôn nhu nói:
"Tử Hàn. Mang thai?"Ông ta biết cô vừa đi khoa phụ sản, đến phòng phục hồi sức khỏe nhìn Đỗ Vân Phi, cũng nhìn thấy vẻ mặt ưu thương cùng sự mừng rỡ ngắn ngủi của cô.
"Vâng" Lâm Tử Hàn gật đầu một cái, rũ mắt xuống không nhìn ông ta.
Nguồn: http://truyenfull.xyz"Chúc mừng con" Lâm Trúc phát ra nụ cười từ nội tâm, ông lập tức lại thêm một đứa cháu ngoại, trong lòng tự nhiên cũng vui mừng. Lâm Tử Hàn không chút nào nhiễm hưng phấn của ông, cúi đầu cắn chặt môi đỏ mọng không rên một tiếng.
Chúc mừng! Đây tính gì là vui mừng, cô mới không cần ông ta chúc mừng!
"Chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm thôi, thuận tiện đi mua một ít thuốc bổ cho con, nhìn xem con tiều tụy thành như vậy" Lâm Trúc quan sát cô, đau lòng nói ra, vì sao mỗi một lần thấy cô, đều thấy càng thêm vô tình hơn so với trước đây chứ
"Không cần" Lâm Tử Hàn từ chối theo thói quen:
"Vân Triết hôm qua mới đưa tôi đi mua rất nhiều, còn có, tôi không muốn ăn cơm ở bên ngoài"Hai mắt Lâm Trúc buồn bã, thở dài một tiếng nói:
"Tử Hàn, con vẫn còn hận ta như vậy sao? Hận ta năm đó bỏ lại con, hận ta cướp đi kim cương?"Lâm Tử Hàn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Lãnh Phong đã buông tha cho kim cương, tôi còn có cái gì để mà hận? Ông đã chiếm được thứ mà mình muốn, thì sớm thu tay lại thôi. Bằng không dù cho Lãnh Phong bỏ qua cho ông, cảnh sát cũng không nhất định sẽ không bỏ qua cho ông"Chỉ cần hai người bọn họ không tranh, không đoạt, không đao thương lẫn nhau. Cô sẽ không muốn xen vào nữa chuyện này, mặc kệ là bên nào buông tha cho kim cương, cô đều sẽ thật vui mừng.
Lãnh Phong sẽ thống khổ thế nào, cô không đành lòng suy nghĩ.
"Lãnh Phong là một người đàn ông tốt" Nói ra những lời này, đây là lần đầu tiên ông ta khen Lãnh Phong, bởi vì ông ta trước đây vẫn đều không cảm thấy Lãnh Phong tốt ở điểm nào.
"Anh ấy chủ động buông tha cho kim cương, ông đương nhiên cảm thấy anh ấy tốt rồi" Lâm Tử Hàn cười lạnh một tiếng, mỉa mai mở miệng .
Lâm Trúc cũng không để sự châm chọc của cô ở trong lòng, nói:
"Lãnh Phong bởi vì con mà buông tha cho kim cương, xem ra, cậu ta thực sự rất yêu con, trước là ta hiểu lầm cậu ta""Vậy thì thế nào..." Lâm Tử Hàn che mặt nỗ lực chịu đựng không cho nước mắt chảy xuống. Ông ta biết Lãnh Phong yêu cô. Nhưng, cô là vợ của Tạ Vân Triết! Tạ Vân Triết không muốn buông tay, cô làm sao có thể dùng sức mạnh thủ đoạn cứng rắn đi ép anh ly hôn chứ?
"Lãnh Phong đã giải tán tổ chức, rời khỏi hắc đạo, đáng tiếc các con kiếp này nếu không có duyên phận" Lâm Trúc lại than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vai cô nói.
Lâm Tử Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông. Lãnh Phong thực sự muốn rời khỏi hắc đạo? Nếu như là thực sự. Vậy anh sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Đây là chuyện cô nằm mơ đều chờ mong!
Lâm Trúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn biến ảo thay đổi liên tục của cô, sửa lời nói:
"Tạ Vân Triết cũng không tồi, tin tưởng các con nhất định có thể hạnh phúc, con an tâm đứng ở Tạ gia thôi""Nhưng tôi yêu Lãnh Phong…" Lâm Tử Hàn nức nở nói ra những lời này. Tin tưởng Tạ Vân Triết cả đời sẽ đối xử tốt với cô. Nhưng không có cách nào quên Lãnh Phong!
Lâm Trúc nhẹ nhàng ôm cô, trấn an:
"Ba biết, chỉ là chuyện này ba cũng không giúp được con" Ông ta muốn vì cô mà làm cái gì, lại phát hiện căn bản cái gì cũng không giúp được.
"Tôi mới không cần ông giúp tôi!" Lâm Tử Hàn lớn tiếng kêu lên, đột nhiên lui đi ra khỏi lòng ông, qua loa lau nước mắt trên mặt:
"Ông không tạo phiền phức thì tôi đã thiên ân vạn tạ, còn có, xin đừng loạn phong danh hiệu cho mình, ông không phải ba của tôi!""Ta… Ta sao lại tạo phiền phức cho con" Vẻ mặt Lâm Trúc vô tội nhìn chằm chằm cô, nói nữa, ông ta vốn dĩ chính là ba cô, nào có tự phong danh hiệu?