"Dám trộm nhẫn của tôi?! Mau trả lại cho tôi!" Duẫn Ngọc Hân kéo cô ra giữa phòng trà nước, dùng sức rút nhẫn trong tay cô ra, lại làm thế nào cũng không kéo ra được.
Trời ơi! Không phải là trùng hợp như thế chứ, tuy rằng bộ dạng của cô ta chỉ là rút chiếc nhẫn ra, nhưng mà cô ta cảm thấy chiếc nhẫn dường như thực sự rút không ra đươc. Cô ta không phải sợ nếu không rút về được, chỉ là kinh ngạc thế nào tay cô lại cùng giống như tay mình chứ.
Vừa nãy cô ta chỉ là phân phó cho Lưu Tiểu Vân nghĩ biện pháp ném nhẫn lên người cô, nghĩ không ra… Thực sự là trời cũng giúp cô ta.
"Tôi không trộm…" Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy ngón tay đều nhanh bị chặt đứt, không biết là bởi vì đau đớn, hay là nóng lòng, viền mắt bắt đầu tụ đầy nước mắt oan ức.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyzNgười bên cạnh càng ngày càng vây quanh đông hơn, tựa hồ như là cảm thấy hứng thú đối với trò khôi hài này.
"Nghĩ không ra công ty của chúng ta lại có thể che giấu kẻ trộm như thế, gọi Vương Văn Khiết đến, để chính cô ta nhìn xem tuyển người như nào vào đây!" Duẫn Ngọc Hân căm giận mà gào thét, giọng lớn đến khiến cho cả khu làm việc đều chấn vang lên.
Tiêu Ký Phàm làm sao còn không ra vậy! Duẫn Ngọc Hân ở trong lòng thầm nghĩ nói.
"Tôi không trộm nhẫn, là lúc nãy trợ lý Lưu nhặt được trên mặt đất đeo vào tay của tôi…" Lâm Tử Hàn hoảng loạn giải thích, tuy rằng biết rõ giải thích như vậy rất yếu ớt vô lực, nhưng mà cô vẫn còn nỗ lực giải thích.
"Cô còn muốn dựa vào người khác? Nhẫn rõ ràng trên tay cô! Người khác nhặt được sao có thể đeo trên tay cô chứ?!" Duẫn Ngọc Hân thấy Tiêu Ký Phàm cuối cùng đi từ trong phòng làm việc tới, hô hoán càng thêm ra sức, vừa hô hoán đồng thời cũng không quên dương tay, hung hăng tát lên trên mặt Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn kinh hô một tiếng, thân thể lùi sau vài bước, đỡ lấy tường mới miễn cưỡng không ngã xuống.
"Tranh luận chuyện gì?" Tiêu Ký Phàm mắt lạnh đánh giá người tủi thân gần như rơi lệ và gương mặt hung hăng vênh váo của Duẫn Ngọc Hân, mặt lạnh lùng rõ ràng không chút hài lòng.
Cái miệng nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân hơi bĩu ra, bỏ Lâm Tử Hàn vươn tay hướng về bên người Tiêu Ký Phàm, nói:
"Anh ngày hôm nay mới mua nhẫn đính hôn cho em, em vừa mới để ở phòng làm việc không đến mười phút đồng hồ, đã bị cô ta trộm đi".
"Tôi không có…" Lâm Tử Hàn gấp đến độ chỉ biết nói mấy chữ này, đột nhiên bị người toàn công ty nhìn thành kẻ trộm, tư vị này so với tát cho cô một cái cũng không dễ chịu.
"Không có? Sáng sớm hôm nay chỉ một mình cô đến phòng làm việc của tôi!""Tôi cắm hết hoa thì đi ra, căn bản không thấy chiếc nhẫn, nhẫn là trợ lý Lưu nhặt được ở phòng trà nước, cô ta muốn tôi đeo cho cô ta xem có được hay không". Lâm Tử Hàn nhìn đoàn người vây xem, cố đấu tranh.
"Trợ lý Lưu đến công ty đã bị tôi kêu lên tầng 21 làm việc, cô còn muốn dựa vào cô ấy?" Duẫn Ngọc Hân hùng hổ bức người, không để cô có mảy may nói lý do phản bác nào.
Tiêu Ký Phàm tiến lên một bước, nâng tay trái của Lâm Tử Hàn lên, nhìn chằm chằm ngón áp út đỏ lên của cô, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương lóe sáng trên ngón áp út. Chiếc nhẫn kim cương này đeo ở trên tay của cô ấy lại có thể thích hợp như vậy, tay của cô ấy lại có thể giống như tay của Duẫn Ngọc Hân!
Trên thế giới này, phụ nữ có ngón tay đồng dạng nhau làm sao lại nhiều như vậy? Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh một người, viên kim cương bốn cara đeo trên tay của cô ấy, cũng thích hợp như thế sao? Duẫn Ngọc Hân đeo vừa vặn, cô ấy thì sao? Đáp án là không thể nghi ngờ.
Tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn bị nâng lên bởi bàn tay to kia, trên người khẽ run lên, tay anh rất ấm áp, không biết trái tim của anh, có ấm áp như thế hay không? Duẫn Ngọc Hân nói như thể rất thật, mà nhẫn đúng là ở trên tay của mình, anh nhất định không tin tưởng mình giống như mọi người mà thôi?
"Ký Phàm". Duẫn Ngọc Hân gọi, anh lại đang ngây ngẩn cái gì chứ, làm sao lại nhìn chằm chằm vào tay của cô ta chứ?!
Tiêu Ký Phàm bị cô ta gọi như thế, đột nhiên thanh tỉnh, nhìn xuyên qua kính, nhìn nước mắt chứa trong mắt của Lâm Tử Hàn, nhìn sự tủi thân của cô, sự bất lực của cô.
"Tôi thật không có". Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, kiễng chân trông mong nhìn anh, nghẹn ngào nói.
Tiêu Ký Phàm buông mắt xuống, hai ngón tay nắm nhẫn, ôn nhu một chút một chút di chuyển chiếc nhẫn, thành công lấy nhẫn từ ngón tay cô ra. Sau đó cầm lấy tay của Duẫn Ngọc Hân, đeo nó lên ngón áp út của cô ta.
"Ký Phàm, người như thế có thể lưu lại trong công ty sao? Quá nguy hiểm". Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, bất mãn nói.
Tiêu Ký Phàm nhìn Lâm Tử Hàn đang tội nghiệp một cái, tia yêu thương nhợt nhạt xẹt qua đáy lòng, mở miệng nói:
"Lâm Tử Hàn và Lưu Tiểu Vân ai đúng ai sai, anh sẽ triệt để điều tra rõ ràng, việc này dừng ở đây".
"Chuyện đều nói rõ, còn có cái gì để điều tra?" Duẫn Ngọc Hân mất hứng nói, tâm lý nhất thời có một cỗ tức giận, anh lại đang giúp cô ta giải vây! Lại đang giúp cô ta!
"Điểm nào nói rõ?!" Bên ngoài đoàn người vang lên giọng nói của Vương Văn Khiết, mọi người rất tự giác tránh ra hai bên. Vương Văn Khiết đưa tay che khuôn mặt đầy
"miếng vá nhỏ", đi đến nói:
"Giám đốc Duẫn, cô thông minh như vậy, làm sao ngay cả lẽ thường cơ bản nhất cũng không phân rõ đây? Có người trộm nhẫn lại lập tức đeo trên tay mình sao?""Cô ta…" Duẫn Ngọc Han còn chưa kịp nói ra lời, Vương Văn Khiết liền cắt đứt cô ta nói:
"Lâm Tử Hàn là tôi tuyển vào, tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với hành vi của cô ấy, không biết giám đốc Duẫn có thể chịu trách nhiệm đối với hành vi của Lưu Tiểu Vân?""Cô có ý gì?" Duẫn Ngọc Hân chán nản mà trừng mắt với chị.
"Ý rất đơn giản, tổng tài đã đáp ứng điều tra rõ việc này, cũng đừng vội đuổi Lâm Tử Hàn đi, cô nhiều lắm thì nhẫn nại một hai ngày thôi, nếu cô ấy phải đi thì thời gian một ngày tuyệt đối cũng không lưu lại". Vương Văn Khiết cười lạnh nói xong, nắm tay Lâm Tử Hàn, tách ra khỏi đoàn người.
Duẫn Ngọc Hân sững sờ trừng mắt nhìn hai người rời đi, tức giận đến cả người phát run, tủi thân mà gọi:
"Ký Phàm…" Quay đầu lại thì mới phát hiện Tiêu Ký Phàm không biết đã đi từ khi nào.
"Đều trở về làm việc đi!" Cô ta căm giận mà hét lớn một tiếng, nổi giận đùng đùng qua phòng tổng tài, vừa vào cửa thì khe khẽ nói:
"Ký Phàm, anh làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy? Đây là chiếc nhẫn vất vả lắm em mới đợi được! Em…"