Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 93: Khoảnh khắc nhu tình




Thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn không muốn cho Đỗ Vân Phi thấy bộ dạng hiện tại của mình, gọi điện thoại cho anh nói dối muốn đi dạo phố, một mình đi ra đại sảnh của công ty.

Tức chết cô, cho tới nay đều không hy vọng Đỗ Vân Phi tới đón mình, nhưng Đỗ Vân Phi thế nào cũng không nghe, cuối cùng với lý do lo lắng sự an toàn của cô, vì lý do vững vàng này của anh mà đưa đón cô đi làm việc.

Đúng là lúc cao điểm khi tan ca, trạm xe buýt đầy ắp người, trong đó có một phần là nhân viên Tiêu thị. Xa xa thấy Lâm Tử Hàn đi tới, lại bắt đầu sôi nổi thảo luận tiếp.

Lâm Tử Hàn cảm giác được ánh mắt khác thường của mọi người, dừng bước chân không đi tới bến xe.

Một mình một người rầu rĩ đi bên cạnh đường cái lớn, hồi tưởng chuyện phát sinh hôm nay, một bên ảo não nghĩ mình tại sao lại ngốc như vậy, vừa nghĩ mình có cần phải rời khỏi Tiêu thị không?

Cùng lắm thì để Vương Văn Khiết giúp cô tìm một công việc mới, cùng lắm thì trở lại cửa hàng ăn uống làm việc… Cửa hàng ăn uống… Gã đàn ông đầu hói… Nghĩ tới đây cô cũng sắp phát điên, tình nguyện bị Duẫn Ngọc Hân bắt nạt đến chết cũng không đi!

"A ——!" Lâm Tử Hàn quay người rất nhanh đi vào dòng xe cộ hét dài một tiếng, để trút ra sự phiền muộn trong lòng.

Vốn dĩ cô đi rất thong thả nhưng một chiếc xe Porsche có rèm che "két" một tiếng dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, xuất hiện trước mặt cô chính là khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm, dường như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ anh rất nhiều.

Lâm Tử Hàn sửng sốt, cuống quít xua tay với anh nói: "Xin lỗi! Tôi vừa nãy không phải đang gọi anh…"

"Lên xe…" Tiêu Ký Phàm dùng giọng điệu ra lệnh nói với cô.

Lâm Tử Hàn lùi về phía sau một bước, trừng mắt với anh vô thức kêu lên: "Tôi không cần!" Anh nhất định là muốn kéo cô đến cục cảnh sát rồi, khẳng định là như vậy!

"Ở đây cấm đỗ xe, nhanh lên một chút!" Trong giọng nói Tiêu Ký Phàm ẩn chứa sự không kiên nhẫn, anh phát giác muốn đối phó với người phụ nữ này cần phải cứng rắn mới được. Lúc này, Lâm Tử Hàn nhìn thoáng qua hai bên trái phải đường cái, quả nhiên nghe lời mà lên xe.

Xe bình ổn mà chạy ở trên đường, Lâm Tử Hàn khẩn trương nhìn anh, nói: "Anh không phải thật sự muốn bắt tôi đến cục cảnh sát chứ?"

Tiêu Ký Phàm không đáp, hỏi lại: "Lẽ nào cô định cứ như thế đi sao?"

"Cái gì?" Cô không hiểu.

"Trên con đường này một đoạn dài không có bến xe buýt và taxi đi qua, cô không biết sao?" Tiêu Ký Phàm nhanh chóng liếc mắt nhìn cô.

Lâm Tử Hàn sững sờ, nói: "Tôi… không biết". Cô không phải không biết, mà là căn bản không có nghĩ đến vấn đề này, anh để cho cô lên xe, lẽ nào chỉ là vì vấn đề này sao? Anh ta vì sao phải giúp mình? Cô chính là kẻ trộm vừa mới trộm nhẫn kim cương của vị hôn thê anh ta mà.

"Cám ơn anh, bến xe phía trước có thể thả tôi xuống". Lâm Tử Hàn cảm kích nói.

Tiêu Ký Phàm suy nghĩ một chút, chuyển tay lại dừng xe ở ven đường.

"Cám ơn". Lâm Tử Hàn nói lời cám ơn lần thứ hai, chuẩn bị mở cửa xuống xe, cửa xe mở thế nào cũng không được? Quay người lễ phép mở miệng: "Tổng tài, phiền anh mở cửa xe một chút".

Tiêu Ký Phàm cũng không nghe lời cô, lẳng lặng dừng ở má trái sưng đỏ của cô, nghĩ thầm một cái tát kia của Duẫn Ngọc Hân thật tàn nhẫn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Đau không?" Trong lòng anh hiếm thấy sự đau lòng, thân thiết hỏi ra khỏi miệng.

Sự quan tâm của anh, thật ra dọaLâm Tử Hàn, cô liều mạng lắc đầu: "Không đau, da của tôi dày! Một chút cũng không đau!"

Anh đưa tay, bàn tay lớn chạm vào người của cô, thản nhiên nói: "Vì sao cô luôn luôn không học bảo vệ mình chứ?" Ở công ty cũng thế, khi sinh hoạt cũng thế, cô lẽ nào không biết mình đang sống ở nơi nước sôi lửa bỏng sao? Nếu như không phải anh lấy danh nghĩa của Lãnh Phong cảnh báo, nhắc nhở người theo đuổi kim cương cách xa cô một chút, nếu như không phải anh phái người âm thầm bảo vệ cô, cô còn có mạng để sống không?

"Anh nghĩ tôi không trộm nhẫn của giám đốc Duẫn ?" Lâm Tử Hàn đón nhận con ngươi thay đổi nhiều lần của anh, cúi đầu hỏi thăm.

"Tôi tin".

"Vì sao?" Viền mắt Lâm Tử Hàn nóng lên, trong khoảng khắc bị một tầng hơi nước bao phủ, nghẹn ngào mở miệng: "Ngoại trừ Vương Văn Khiết, không ai tin tôi".

"Tôi chỉ tin cảm giác của bản thân". Tiêu Ký Phàm nói ngắn gọn.

"Cám ơn anh bằng lòng tin tôi". Lâm Tử Hàn bị cảm động, cô hy vọng nhường nào người trong công ty có người tin cô. Chỉ tiếc, ngoại trừ Vương Văn Khiết một người cũng không có, nhớ tới đoàn người chỉ trỏ mình lúc nãy, cô cảm thấy tủi thân đến cực điểm.

Người thì đang cảm động, đầu óc dễ dàng bãi công, làm việc cũng không dựa theo lẽ thường. Lâm Tử Hàn cũng như vậy, khẽ động đến tình cảm là sẽ đem khuôn mặt nhỏ nhắn hướng tới trong lòng người ta lấp đầy nước mắt, toàn bộ thưởng lên trên người nào đó bằng lòng tin tưởng mình.

"Ô… Vì sao mỗi lần bị giám đốc Duẫn hãm hại đều là anh giúp tôi? Cô ta mới là vị hôn thê của anh không phải sao?"

Tiêu Ký Phàm bị động tác thình lình phát sinh của cô khiến cho sửng sốt, giơ tay lên không trung, không biết có nên chạm vào vai của cô hay không.

Giằng co mười giây đồng hồ, tay anh mới ôn nhu mà chạm vào vai của cô, ôm cô, vỗ về sợi tóc của cô, không tiếng động an ủi cô.

"Đừng khóc, tôi sẽ trả lại công bằng cho cô". Tiêu Ký Phàm nhẹ giọng nói bên tai cô.

Lâm Tử Hàn được anh an ủi như thế, lý trí đột nhiên khôi phục lại, thần thánh ơi! Cô đang làm cái gì?! Cô lại có thể ôm người đàn ông lạnh lùng mà bản thân sợ hãi khóc, còn biến áo sơ mi trắng như tuyết của anh ta ướt một mảng lớn.

Anh ta sẽ không cho rằng cô nhào vào lòng anh ta, cố ý cám dỗ anh ta chứ? Người đàn ông ưu tú như thế, có phụ nữ làm như vậy chắc chắc phải có sắp đặt mới đúng.

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên khóc lớn tiếng hơn, một mặt mồm miệng mơ hồ nói: "Vân Phi, cảm ơn anh, anh đối với em thật tốt quá!"

Mới vừa gọi xong, liền cảm giác được thân thể Tiêu Ký Phàm khẽ run lên, sau đó vô tình mà đẩy cô từ trong lòng anh ra, lạnh lùng nói: "Nhìn cho rõ, tôi không phải là Vân Phi gì đó".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.