Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 42: Bất ngờ trở nên thân thiết (2)



"Lý Mật Nhi." Cô đem Mộc Tuyết Nhu thành đối tượng để cho mình phát tiết. Mạc Duy Thiến chợt đẩy Mộc Tuyết Nhu ra, nhìn rất nhếch nhác, trừ mẹ của cô ra, cô lần đầu tiên ở trước mặt người khác để lộ ra tâm tình của mình.

Đơn giản là ở trong cái nhà này người duy nhất không có xung đột với cô chính là cô ta, mà Mộc Tuyết Nhu cũng không hoàn toàn biết rõ nhà họ Mạc nên cô mới yên tâm.

Cô thâm trầm nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Nhu

Mộc Tuyết Nhu chỉ nhàn nhạt lắc đầu, "Tôi không quên biết cô ấy lắm, làm sao biết thích hay không." Thái độ của cô rất rõ ràng, cô không muốn cùng bất cứ người nào của họ Mạc có quan hệ mật thiết, chỉ cần họ không kiếm chuyện với cô, cô tuyệt đối sẽ không chủ động tìm họ.

Mạc Duy Thiến đầy bi thương, người phụ nữ này tại sao lại coi thường mọi chuyện, "Cô cao ngạo cái gì, cô cho rằng chỉ cần không quan tâm đến ai thì họ sẽ bỏ qua cho cô sao?" Cô cười lạnh, đã là vợ của Mạc Duy Uyên, cho dù cô ta có cố tránh như thế nào thì những người khác sẽ bỏ qua sao?

Không có người lớn ở phía sau ủng hộ, Mộc Tuyết Nhu, cô sẽ bị coi thành gì.

Mạc Duy Thiến quay đầu bỏ đi, cảm giác thật buồn cười, người phụ nữ này thật không biết thức thời.

Mộc Tuyết Nhu đóng cửa, thật mệt mỏi, cô đem toàn thân mình ném lên giường.

**** Cơm tối ****

"Duy Uyên, đi xem vợ của con đi, như thế nào mà hôm nay cơm trưa không có xuống, giờ này cũng không thấy mặt đâu." Ông nội Mạc cau mày nói với Mạc Duy Uyên vừa mới về đến nhà.

Mạc Duy Thiến chỉ liếc Mạc Duy Uyên, không nói lời nào.

"Hừ...Vợ của Duy Uyên cũng thật là, được cưng chiều quá rồi." Lâu Hân Linh nữa cười nữa giỡn nữa nghiêm túc nói, "Duy Uyên à, vợ là để cưng chiều thì không sai, nhưng mà chiều quá mức sẽ không tốt đâu."

Mạc Duy Uyên hoàn toàn không hề để ý đến lời châm chọc của Lâu Hân Linh, chỉ lễ phép gật đầu "Cảm ơn thím hai đã quan tâm, ông nội, con đã ăn cơm rồi, con đi xem Tuyết Nhu."

Ông nội Mạc nhức đầu xoa nguyệt thái dương, xua xua tay.

Mạc Duy Uyên đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối om, tìm một vòng mới tìm được Mộc Tuyết Nhu nấp ở trong góc, bên cạnh cô là một đóng đồ ăn vặt, nhìn giống như là một đứa bé bị vứt bỏ.

Nghĩ đến vẻ mặt hôm nay của Mạc Duy Thiến, anh suy nghĩ chẳng lẽ anh thực sự đã làm sai? Tâm không khỏi mềm nhũn đi, đi tới ngồi xuống trước mặt cô, âm thanh vẫn lạnh như cũ nhưng mềm đi rất nhiều.

Nhưng mà ở trước mặt của người nào đó cũng không biểu hiện được gì, cô ngước mặt lên nhìn anh, cầm miếng khoai chưa ăn xong đưa cho anh, "Ăn không?"

Mạc Duy Uyên nhíu mày, anh từ trước đến giờ không thích ăn mấy thứ đồ bỏ đi này, lấy đồ ăn khỏi tay cô, "Sau này ít ăn đi."

Cô hôm nay tâm tình hoàn toàn không tốt ...

"Thế nào?" Anh kéo cô qua, để cho cô dựa vào ngực của mình.

Bất ngờ là cô hoàn toàn không hề kháng cự, anh giật mình

Cô lộ ra vẻ thất hồn lạc phách, "Anh ấy đi...anh ấy không cần tôi..." Tầm mắt rời vào chiếc điện thoại bên giường, trong QQ hiện lên một dòng chữ cuối cùng, "Anh sẽ đi, rời khỏi thành phố nào, xin hãy tha thứ cho anh...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.