Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình

Chương 58: Anh ấy có ổn hay không?



Cô ngồi xuống cạnh bờ biển, lần thứ hai gọi vào dãy số kia, nhưng vẫn không có tính hiệu.

Cô chán nản cúp điện thoại, gắt gao nắm chặt tay. Mộc Tuyết Nhu cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Biết rõ là không nên cố chấp mơ mộng bất cứ điều gì, cũng biết mình không có tư cách gì, nhưng mà lòng vẫn đau đến chịu không nổi.

Tâm trạng cô rất mâu thuẫn, là vì quá yêu, hay là vì không nỡ. Biết rõ là phải chào tạm biệt đoạn tình cảm kia...

"Không phải cô nói là ở trong phòng nghỉ ngơi sao..."

Cô không biết rốt cuộc đã ngồi bao lâu, lâu đến nổi cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác.

Cô giật mình ngẩng đầu, phát hiện mặt trời đã đến đường chân trời, ánh mặt trời chiếu thẳng vào cô. Bóng lưng cao lớn dưới ánh mặt trời màu đỏ, nước biển xanh biếc, làm cho người khác hít thở không thông.

Mạc Duy Uyên! diendanlequydon。com

"Tại sao lại ngồi ở đây!" Anh ta ngồi xổm xuống, gió biển thổi vào làm lay động chiếc áo anh đang mặc, lộ ra thân hình cường tráng được áo sơ mi bao phủ, càng làm cho người khác trở nên hoa mắt chóng mặt.

Mộc Tuyết Nhu hơi quay đầu, đứng lên. Do ngồi quá lâu, nên đầu trở nên choáng ván, chân tê dại. Suýt chút nữa là té ngã.

Anh ôm lấy cô, âm thanh nhàn nhạt nói: "Cô đã khóc."

"Không có." Cô trả lời cứng ngắt, muốn thoát khỏi anh nhưng chỉ cần nhút nhích một chút là cảm giác tê dại liền ập tới, làm cho cô chỉ có thể dựa vào lòng anh.

Anh bế ngang cô, không nói một lời ôm cô đi về.

Gió biển thật lạnh và có lẽ cô cần một chút hơi ấm. Cô không kháng cự cái ôm của anh.

Trờ về, anh đặt cô ở ghế sô-pha, đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.

Anh nói với cô đang ngẩn người, "Đi tắm đi, nhớ phải nghỉ ngơi sớm."

Mộc Tuyết Nhu hoàn hồn, có chút không thích ứng với sự quan tâm của anh.

Thật ra hai năm qua cô chỉ có một thân một mình, không nghĩ tới sẽ có lúc anh ta lại quan tâm cô.

Phần lớn thời gian Mộc Tuyết Nhu ở trước mặt anh đều trầm mặc, cô không muốn nói chuyện với tên đàn ông đáng ghét này. Nhưng mà vào lúc khó khăn nhất, anh ta lại ở canh cô.

Cô không muốn nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, gật đầu với Mạc Duy Uyên, thử đứng lên, chân đã không còn tê dại nữa mới đi vào phòng tắm.

Lúc cô tắm xong đi ra nhìn thấy Mạc Duy Uyên đang cầm notebook gõ gõ cái gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc. Bộ dạng này cũng rất bình thường nhưng đôi mắt lạnh lùng đó lại có chút bất đồng.

Cô liếc anh, vẫn không mở miệng, vậy thì thôi đi.

Anh đột nhiên mở miệng, "Nếu cô muốn biết tin tức của tên đàn ông kia, có thể hỏi tôi."

Mộc Tuyết Nhu cứng đờ, tim đập nhanh, không thể khống chế mà xoay người, sốt ruột nhìn anh.

"Tôi muốn biết, anh ấy... có ổn không?" diendanlequydon。com

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.