Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1009



Chương 1009

Chụt.

Môi Dương Dương dính chặt vào gương mặt Bắc Minh Quân, truyền ra tiếng tiếng thật lớn…

Mặt Quân gia trắng bệch: “Thôi đi… Bẩn chết…”

Dương Dương mím môi: “Hừ! Khi ăn nước bọt của mẹ sao chưa từng thấy ba kêu bẩn! Nếu không phải nể mặt ba từng làm bữa sáng cho bọn con, con mới lười hôn ba đấy!”

Dương Dương nói xong lại tức giận leo xuống, xoay người tới bên cạnh Trình Trình…

Trình Trình ngồi lặng lẽ trên sô pha, uống sữa.

“Bắc Minh Tư Trình, anh cũng thật là… lén đi với dì Kiều Kiều, không ngờ lại không thuận tiện dẫn em theo…” Dương Dương nói xong cầm cốc sữa của Trình Trình lên, uống ực ực mấy hớp vào bụng.

Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương, đã quá quen với hành động cướp đồ ăn của Dương Dương từ lâu, chỉ hờ hững đáp: “Bây giờ em còn nặng hơn cả con ghẻ, có thể ‘tùy tiện’ dẫn theo được sao?”

“Hu hu… Mẹ ơi, Bắc Minh Tư Trình nói con là con ghẻ này…” Dương Dương bĩu môi.

Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Bắc Minh Quân trừng mắt nhìn Trình Trình, rõ ràng cũng không thích cách nói này của Trình Trình: “Các con đều cùng một ba sinh ra, lấy đâu ra con ghẻ đi?”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Dương Dương lẩm bẩm.

Chân mày nhỏ của Trình Trình lại nhướng lên, gần như không khác với vẻ mặt bình tĩnh cao ngạo của Bắc Minh Quân: “Ba sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn với dì khác, mẹ sớm muộn gì cũng sẽ lấy chú khác, vậy con và Dương Dương không phải con ghẻ thì là gì chứ?”

Mặt Cố Tịch Dao trắng bệch.

Thần kinh Quân gia căng lên.

Duy nhất chỉ có Dương Dương nghiến răng, vẻ mặt nghi ngờ: “Nếu vậy… sao ngày đó ba chim chết lại muốn ngăn cản mẹ với ba Chi Lâm đi tới ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn chứ?”

“Cái này…” Quai hàm Trình Trình bạnh ra: “Em đi mà hỏi ba…”

Dương Dương nhìn về phía Bắc Minh Quân: “Vì sao vậy?”

Quân gia lại nhìn Cố Tịch Dao, ánh mắt nóng bỏng khiến cô hơi khủng hoảng.

Cô sợ anh sẽ nói những lời hứa hẹn mà không chịu trách nhiệm ở trước mặt con.

Cô vội vàng ôm lấy Dương Dương: “Lấy đâu ra nhiều vì sao như vậy chứ? Nào, mẹ đưa các con đi tắm một lát nhé. Muộn rồi, chắc các con thấy buồn ngủ…”

Nhưng Trình Trình vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích: “Mẹ đưa Dương Dương đi tắm trước đi, lát nữa con sẽ đi.”

Cố Tịch Dao liếc nhìn hai ba con trên sô pha và đành phải gật đầu, bế Dương Dương vào phòng tắm…

Trên sô pha, Trình Trình ngồi quy củ, còn nhỏ tuổi đã lộ ra phong thái không giống với người thường.

Quân gia khẽ nhướng mày, cho dù vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng vẫn thầm khen ngợi đứa con trai này.

“Ba, bao giờ ba cưới mẹ vậy?” Trình Trình vừa mở miệng, ánh mắt Quân gia ngẩn ra.

Nhưng anh đã nhanh chóng che giấu được: “Sao con lại tự nhiên hỏi chuyện này?”

Đôi mắt trong suốt lại sáng ngời của Trình Trình ngước lên, nhìn người ba đẹp trai, cao to trước mắt giống như vị thần trong lòng cậu: “Con cho rằng, ngày đó con gọi điện thoại cho ba, nói cho ba biết mẹ và chú Chi Lâm đi ủy ban nhân dân, ba hẳn biết rất rõ ràng suy nghĩ của con và Dương Dương rồi chứ?”

“…” Bắc Minh Quân hơi nhíu mày, liếc nhìn Trình Trình.

Không thể phủ nhận, đứa con trai này thông minh lanh lợi, có sự trưởng thành sớm và thận trọng vững vàng không hợp với tuổi, cực giống với anh khi còn bé.

Trình Trình thấy ba không nói lời nào, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mà con lại cho rằng, ba cuối cùng ngăn cản chú Chi Lâm và mẹ kết hôn cũng là nhất trí với ý tưởng của bọn con. Cho nên con mới phải hỏi ba, bao giờ ba cưới mẹ?”

“…” Bắc Minh Quân càng nhíu chặt chân mày, im lặng một lát mới nói: “Trình, con rất thông minh.”

Bờ vai nhỏ của Trình Trình run lên, ánh mắt lập tức lộ vẻ mong chờ: “Ba nói vậy là đồng ý muốn kết hôn mẹ sao?”

Bắc Minh Quân mím môi, vẻ mặt bỗng nhiên có chút nghiêm túc: “Nếu ba nói cho con biết, ba không có cách nào cho con lời hứa này, có phải con sẽ rất thất vọng không?”

“Đúng!” Trình Trình không hề do dự gật đầu: “Nhưng con muốn hỏi, vì sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.