Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1015



Chương 1015

“Bắc Minh Quân! Đừng có ấu trĩ như vậy nữa được không?” Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

“Anh ấu trĩ?” Hiển nhiên Quân gia không chấp nhận lời lên án này!

Cố Tịch Dao liếc nhìn vết bầm trên mặt anh: “Anh không ấu trĩ mà lại lớn tướng thế này vẫn đi đánh người lung tung như trẻ con mẫu giáo thế à?”

Vết thương do đạn bắn lần trước ở Sabah còn chưa hoàn toàn bình phục mà nay đã lại thêm vết thương mới, rốt cuộc anh làm sao vậy? Không thương tiếc thân thể mình à?

Vẻ mặt Quân gia bực bội.

“Yeah, ba người chim là quỷ ấu trĩ! Còn không bằng các bạn nhỏ ở nhà trẻ! Dương Dương đã là học sinh bậc tiểu học rồi, cuối cùng cũng có người còn cấp thấp hơn cả Dương Dương! Mẹ thật hùng mạnh!” Dương Dương cười vỗ tay.

Trình Trình lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Dương: “Ý mẹ là EQ của ba rất thấp, tức là thấp về mặt cảm xúc, chứ các bạn ở nhà trẻ là IQ thấp, tức là IQ thấp. Bắc Minh Tư Dương, em nghĩ là IQ của ba sẽ thấp hơn em sao?”

Dương Dương bĩu môi: “Hừ, EQ của em cao nên giỏi tán gái! Ba người chim đáng ghét EQ thấp vậy bảo sao không tán được mẹ!”

Mặt Bắc Minh Quân giật giật.

Trình Trình mặt không đổi sắc: “EQ thấp cùng lắm là không tán được cô gái nào, cô đơn đến già, nhưng IQ thấp mới đáng sợ, có biết lợn chết thế nào không?”

“Bị làm thịt nên chết!” Dương Dương ngây ngô nói.

“Không.” Trình Trình lắc đầu: “Là ngốc quá mà chết.”

“Bắc Minh Tư Trình, anh có ý gì? Có phải anh đang gián tiếp mắng em là đồ lợn không…” Dương Dương không bình tĩnh được nữa, đuổi theo Trình Trình đòi giết.

Bắc Minh Quân và Trình Trình đưa mắt nhìn nhau, sau cuộc trò chuyện đêm qua, hai ba con bắt đầu có những thay đổi nho nhỏ trong vô thức.

Nhưng: “Bắc Minh Tư Trình, người có EQ thấp sẽ cô đơn đến già là sao hả? Con đang nguyền rủa ba hả?”

“Hừ, ba người chim đáng ghét, chúng ta cùng nhau đánh! Đánh chết hắn!”

Dương Dương cùng ùa theo Trình Trình, Cố Tịch Dao thấy thế nhìn hai cu cậu không khỏi mỉm cười lắc đầu, quét tầm mắt về phía Bắc Minh Quân :” Hôm nay tôi phải đi làm, mấy đứa nhỏ đành nhờ anh chăm nhé.”

Quân gia nhíu mày:” Tôi không muốn…”

“Cậu hai Bắc Minh Quân, đừng quên quyền giám hộ của tụi nhỏ ở trong tay anh! Anh không được phép trốn tránh, nếu không tôi kiện anh ra tòa!”

“Thế em còn đi châm ngòi thổi lửa được?” Quân gia bực bội vò đầu bứt tóc:” Em biết tôi không có nhiều kinh nghiệm về chăm trẻ mà… Chưa kể, tôi rất bài xích…”

Anh giống như bất chợt ý thức được điều gì, vội ngừng lại.

Y như rằng, đồng tử của cô hơi co rút lại, lộ ra vẻ đau lòng: “Tôi biết anh bài xích tụi nhỏ, nhưng anh đã hứa với tôi, sẽ cố gắng đối xử tốt với chúng, sẽ cố gắng yêu thích hai đứa nó …”

Tầm mắt anh quét qua đó, dường như chỉ cần hơi động một tý là long trời lở đất ngay vậy, một đứa thôi đã đủ đau đầu rồi! Lại còn những hai đứa lận!

“Muốn tôi chăm chúng nó cũng có thể, trừ phi em đồng ý buổi tối chỉ ngủ với một mình tôi.” Quân gia sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.