Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1018



Chương 1018

Lục Lộ đắng chát gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc lẫn đau thương: “ Vào lần đầu tiên tôi thấy con gái ra đời, tôi cảm thấy cho dù cuộc sống có khó khăn khổ cực đến đâu cũng không là gì cả, bởi vì tôi đã có bảo bối trân quý nhất cuộc đời mình. Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình dạy dỗ con bé thật tốt, nhưng…đâu ai ngờ được, vận mệnh của tôi hết lần này đến lần khác bị trêu đùa…”

Nói đến đây, Lục Lộ đột nhiên khóc, nước mắt tuôn trào giống như hạt châu, khóc không thành tiếng…

“Tôi, con gái của tôi sinh được không bao lâu lại bị đem vứt đi… huhuhu…”

“Bị vứt đi? Tại sao lại như vậy?” Vân Chi Lâm ngạc nhiên.

Lục Lộ khóc lóc kể lể: “Đây là một câu chuyện khác… gài Vân… ôi có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không…” Bà vội vàng nắm tay Chi Lâm: “Có thể nói cho tôi biết không, đứa bé kia, có quan hệ gì với cậu? Con bé là ai, con bé là ai…”

Vân Chi Lâm ngạc nhiên con ngươi trừng lớn: “Bà nghi ngờ, Dao Dao là con gái của bà?”.

“Dao Dao , con bé tênDao Dao sao?”Lục Lộ hơi sửng sốt, sau đó lại vô cùng vui mừng.

Vân Chi Lâm gật đầu: “Cô ấy tên Cố Tịch Dao,.”

“Cố? Thì ra con bé họ Cố… Lục Lộ kích động nhớ kỹ: “Tịch Dao…”

Lông mày Vân Chi Lâm nhăn lại: “Làm sao bà chắc chắc đó là con gái mình? Tôi thấy hai người nhìn không giống…”

“Không, con bé giống ba nó…” Lục Lộ nói tới đây, hốc mắt lại đầy nước mắt: “ Lần đầu tôi thấy con bé, đôi mắt sáng lạnh lùng kia thật sự rất giống ba nó, cái cảm giác này giống y như đúc…Tôi không biết đây có phải là thiên tính giữa hai mẹ con không, tôi có cảm giác thật sự khó nói nên lời với con bé…Vân tiên sinh, tôi có một yêu cầu quá đáng, anh có thể giúp tôi làm xét nghiệm ADN tôi với con bé không?”.

“Bà muốn xác nhận cô ấy có phải là con gái bà hay không sao?”.

“Đúng vậy…” Lục Lộ khẽ vuốt cằm: “ Tôi biết yêu cầu này rất đường đột, nhưng những lời nói này…tôi đã để trong lòng hai mươi mấy năm, không thể nào kể ra được….những năm gần đây, tôi vì muốn tìm con gái mình mời không ít thám tử tư, lại không nghĩ rằng bị bọn họ gạt tiền, bọn họ không thật sự muốn tìm con gái tôi…Về sau, tôi càng ngày càng khó khăn, ngay cả nuôi sống bản thân mình cũng là một vấn đề, biển người mênh mông, muốn tìm không dễ, huống chi con bé đã rời khỏi tôi từ lúc còn bé…Cầm ảnh đi tìm, đi đâu mà tìm? Không biết có phải ông trời thấy tôi đáng thương hay không, ngày hôm đó để tôi nhìn thấy con bé ở cửa vũ trường …”

“Vũ trường ?” Vân Chi Lâm nhớ tới tối hôm qua anh ta dùng cơm cùng Tịch Dao ở Việt Thức, cô ấy có hỏi qua một số việc về vũ trường.Anh ta còn nói, vũ trường đã trở thành nơi hoài cổ ở thành phố S.

“Đúng vậy, tôi không có khả năng gì, ngoại trừ ca hát cũng không biết làm gì…Chỉ tiếc, bây giờ hoa tàn ít bướm, cũng không còn người muốn xem ca hát…”Lục Lộ tự giễu mỉm cười.

Vân Chi Lâm nghiêm túc nhìn Lục Lộ, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “ Tôi có thể giúp bà, nhưng tôi không bảo đảm cô ấy là con gái của bà”.

“Thật sự…cảm ơn anh, Vân tiên sinh…” Lục Lộ mừng rỡ gật đầu: “Chỉ cần có một tia hy vọng, tôi sẽ không bỏ qua…”

Đúng lúc này, một vị y tá mở cửa phòng bệnh bưng khay thuốc vào…

“Thưa cô? Cô tới thăm bệnh sao? Giường nào vậy?”.

Tô Ánh Uyển bị dọa đến vội vàng quay người, lúng túng cười cười với y tá, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi khả năng tìm nhầm chỗ…Làm phiền rồi…”

Nói xong, Tô Ánh Uyển giẫm lên giày cao gót, nhanh chóng rời đi.

Kỳ thật, tối hôm qua Bắc Minh Quân cùng Vân Chi Lâm đánh nhau một trận kia, cô ta cũng nhìn thấy.

Đồng thời, cô ta cũng nhìn thấy người phụ nữ tên Lục Lộ kia, lén lút theo dõi Cố Tịch Dao, lúc Vân Chi Lâm té xỉu, mới đột nhiên lao ra…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.