Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1029



Chương 1029

Nữ tu dừng lại, thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương của Dương Dương, lúc này mới thoáng cười, lấy một cái bánh chay cho Dương Dương: “Được rồi. Thấy em đáng yêu như vậy, thưởng cho em.”

“Hì hì.” Dương Dương nhận lấy bánh chay và vui vẻ cắn một cái: “Ừ, ăn ngon. Chị, chị làm bánh ăn còn ngon hơn bánh rán của ba chồng chị đấy.”

Mặt nữ tu tối lại: “Ai là ba chồng chị chứ?”

“Ông ta đấy!” Dương Dương lạnh lung chỉ vào lão đầu trọc.

Nữ tu hừ một tiếng, thở hổn hển xoay người rời đi!

Lão đầu trọc lộ vẻ kinh ngạc: “Ôi… Cậu bạn nhỏ, khu vực phật môn quan trọng, cậu tuyệt đối đừng gọi loạn, để tránh làm hỏng danh dự của người ta…”

“Tôi thấy ông hận không thể phá hỏng trong sạch của người ta đấy!” Dương Dương nói một câu chọc đúng chỗ đau của lão đầu trọc!

“A…” Lão đầu trọc vội vàng ho khan mấy tiếng: “Trở lại chuyện chính đi, tôi tính mạng cho các cháu… Tính đến đâu rồi nhỉ?”

Trình Trình trước sau vẫn im lặng, trong đôi mắt trong veo chợt sáng lên: “Ông nói chúng tôi sẽ có một mẹ kế xinh đẹp!”

“Đúng đúng đúng! Chỉ cần các cháu đối xử tốt với mẹ kế của các cháu, mẹ kế của các cháu nhất định sẽ giúp ba con các cậu tốt hơn. Nếu các cháu đối xử không tốt với cô ấy, vậy thì số phận của mẹ ruột các cháu cũng sẽ gặp tai ương theo…”

“Như vậy, tôi muốn hỏi một chút, ông có thể bói ra tên mẹ kế của chúng tôi không?” Trình Trình ngắt lời lão đầu trọc nói, cậu nhướng mày như đoán ra được điều gì.

“Cái này…” Lão đầu trọc cười đầy ẩn ý: “Trước cửa nhà họ Tô ngàn sợi liễu, ngàn dặm oanh hót xanh ánh đỏ, tháng ba trời trong xanh uyển chuyển dịu dàng.”

Tô, Ánh, Uyển?

Trình Trình cười lạnh, môi hơi nhếch lên. Chuông điện thoại di động vang lên…

“Alo? Ba à… Con và Dương Dương đang ở chỗ một thầy bói… Ba muốn đi qua sao? Ông ta vừa xem bói cho bọn con, nói bọn con sẽ có một mẹ kế đấy… Dạ? Ba muốn tới phá quán của ông ta à? Á, bây giờ ba ở đây? …Đại khái qua chỗ rẽ sẽ đến…”

Trình Trình cúp máy, mặt lão đầu trọc trắng bệch.

“Dương Dương, ba nói lát nữa sẽ tới phá quán của lão thầy bói lừa đảo này.” Vẻ mặt Trình Trình bình tĩnh.

Dương Dương nhe răng cười, liếc nhìn lão đầu trọc: “Hì, ba chồng của chị, ông có bản lĩnh thì chờ ba chim chết tới, ông cũng tính cho ông ấy một quẻ đi!”

Ánh mắt lão đầu trọc lóe lên, cười gượng vài tiếng: “Ái chà, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện rất quan trọng, phải đi trước… Hôm nay lại tới đây thôi, nhé.”

Ông ta nói xong vội vàng thu dọn đồ xem bói, tranh thủ trước lúc Bắc Minh Quân đuổi tới, lão đầu trọc đã chạy không thấy bóng dáng…

“Đi thôi, Dương Dương.” Trình Trình nói.

“Không phải là chờ ba chim chết tới à?”

“Vừa rồi không phải là ba gọi tới. Là anh tự ấn chuông thôi.”

“Hả? Sao anh phải làm thế?”

“Bởi vì lão thầy bói lừa đảo này là do Tô Ánh Uyển phái tới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.