Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1034



Chương 1034

Có điều, năm đó là công dã tràng, còn bây giờ thì sao?

Cố Tịch Dao đến cửa phòng cấp cứu, y tá nói với cô, sáng nay có một người phụ nữ bị tai nạn xe, bây giờ đang làm cấp cứu bên trong.

Bệnh viện cũng đang cố gắng liên lạc với người nhà của bệnh nhân.

Cố Tịch Dao không dám tùy tiện nhận người nhà, chỉ có thể đợi ở cửa phòng cấp cứu, đi qua đi lại.

Bỗng nhiên, phía sau lưng cô truyền đến một âm thanh.

“Xin chào, cho hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân trong phòng cấp cứu kia không?”

Cố Tịch Dao quay người nhìn lại, trước mắt là một cô gái nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi.

“Cô là?” Cô nhìn cô gái mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Cô gái cắn môi: “Chiếc điện thoại di động này là trước khi xảy ra tai nạn xe bác gái đó không cẩn thận đánh rơi, nếu chị là người nhà của bác ấy thì tôi trả lại nó cho chị cũng như nhau.” Dứt lời, cô gái lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại kiểu dáng cũ kỹ đưa cho Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao hơi sững sờ, nhận lấy điện thoại, nghi hoặc liếc nhìn cô gái: “Xin hỏi, sáng sớm nay là cô nhắn tin cho tôi sao?”

Cô gái nhíu mày, rõ ràng có vẻ không hiểu câu hỏi của Cố Tịch Dao lắm, cô lắc đầu: “Tin nhắn gì chứ? Chị à, trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi cũng không quen chị mà.”

Cố Tịch Dao không hề nhìn ra sự dối trá nào trong mắt cô gái, lại hỏi: “Vậy cô có thể cho tôi biết cô và người bị thương có quan hệ như thế nào hay không? Tại sao bà ấy lại bị tai nạn xe cộ?”

“Tôi không hề biết bác gái ấy, sáng sớm khi tôi đi học, trên đường không cẩn thận đụng phải bác ấy, khi đó bác ấy đi rất vội vã, đến mức rơi mất điện thoại cũng không biết, đến khi tôi nhặt điện thoại lên, quay đầu chuẩn bị trả lại cho bác ấy thì một chiếc xe bất ngờ từ ven đường vọt ra, đụng phải bác ấy…” Sau khi nói đến đây, trên mặt cô gái có vẻ kinh hoảng: “Sau đó có người gọi cho 120, đưa bác ấy tới bệnh viện. Vì tôi còn cầm điện thoại của bác ấy nên mới đi theo để tìm hiểu tình hình, muốn tìm cơ hội trả lại cho bác ấy hoặc người nhà bác ấy… giờ tôi đã trả lại đồ rồi, tôi cũng phải đi rồi, tạm biệt.”

“Chờ một chút!” Cố Tịch Dao cảm thấy cô gái này có vẻ lúng túng, ấn đường nhíu chặt, chợt hiểu ra cái gì, thốt lên hỏi: “Có phải cô đã nhìn thấy cái gì rồi hay không? Kẻ lái xe gây tai nạn thì sao?”

Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, cuống quít lắc đầu: “Không có… Tôi không hề nhìn thấy cái gì… lái xe gây tai nạn xong thì chạy mất… Cảnh sát giao thông đã đến, cũng đã tiến hành các bước xử lý tai nạn giao thông bình thường, nên có gì chị hãy đi hỏi cảnh sát đi.”

Cô gái vừa nói vừa định bỏ đi, nhưng trực giác mách bảo, Cố Tịch Dao vội giữ chặt cổ tay cô gái: “Xin lỗi, cô hãy nói tất cả những gì cô đã nhìn thấy nói cho tôi, không được để sót chi tiết nào, được không? Bởi vì người nằm trong phòng cấp cứu kia… có thể là mẹ tôi.”

Dù cô không chắc chắn, nhưng nếu như thật sự là mẹ cô… hốc mắt Cố Tịch Dao lập tức đỏ bừng.

Cô gái có chút không đành lòng, sau khi suy nghĩ một chút, dè dặt quan sát xung quanh, mới tiến đến nói khẽ bên tai Cố Tịch Dao: “Chị à, tôi cũng không muốn rước lấy phiền phức… tôi thực không dám giấu giếm, lúc đó bác gái ấy nhìn vẻ mặt rất bối rối, sau khi đụng vào tôi, điện thoại rơi xuống cũng không kịp nhặt mà đã vội vàng rời đi.”

Trái tim Cố Tịch Dao xiết chặt: “Ý của cô là bà ấy biết điện thoại mình bị rơi nhưng không hề nhặt lên mà cứ thế bỏ đi?”

“Vâng.” Cô gái gật đầu: “Nhìn bác ấy có vẻ như đang trốn tránh cái gì đó… thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn đằng sau, dáng vẻ như sợ bị người đuổi kịp… ai ngờ, không lâu sau, bác ấy đã bị xe tông ngay đầu phố.”

Sắc mặt Cố Hạnh tái nhợt, nắm chặt tay cô gái: “Ý của cô là, tai nạn xe cộ không phải ngoài ý muốn?”

“Không không không, tôi cũng không nói như vậy mà… Tôi chỉ nói những điều tôi nhìn thấy cho chị biết mà thôi, về phần tai nạn xe cộ có phải ngoài ý muốn hay không thì chị phải bàn bạc với cảnh sát. Chị à, lần này chị có thể buông ra để tôi đi chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.