Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1040



Chương 1040

“Trời ạ, mẹ ơi, con thực sự chịu hết nổi rồi!” Dương Dương cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Lão ba chim chết vội vã đòi về là vì bà cô vô liêm sỉ kia đã gọi điện đến, bắt ba phải về ngày!”

Bắc Minh Quân trừng Dương Dương một cái, anh thực sự muốn bóp chết thằng nhóc lẻo mép này.

Cố Tịch Dao nhíu mày, bỗng nhiên cô cười khẩy một tiếng, nhìn gương mặt anh tuấn không tỳ vết của Bắc Minh Quân, từ đầu đến cuối anh vẫn lạnh lùng cao ngạo không hề lay chuyển… Thảo nào, đột nhiên vội vã muốn quay về thành phố A như thế, thì ra là vì Phỉ Nhi của anh đang gọi anh!

Chỉ là lựa chọn của Trình Trình khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, còn có chút thất vọng…

“Mẹ, mẹ về với bọn con nhé?” Trong đôi mắt sáng trong veo của Trình Trình ánh lên một tia cầu xin.

Trong tâm hồn non nớt của cậu bé, cậu hiểu ba mình mà, cậu nhìn thấy sự bất lực và bất đắc dĩ của ba. Nhưng cậu vẫn luôn mong mỏi sẽ có kỳ tích xuất hiện, luôn hy vọng ba mẹ có thể ở bên nhau, cả gia đình mãi mãi không xa rời.

Cố Tịch Dao thở dài, cô nhìn Dương Dương đang ở trong lòng mình, lại quay ra nhìn Bắc Minh Quân và Trình Trình, sau khi suy nghĩ một hồi, cô đưa ra quyết định cuối cùng: “Bắc Minh Quân, anh đưa hai đứa về trước đi. Tôi ở lại thành phố S thêm mấy ngày nữa, khi nào xong việc tôi sẽ về.”

Lục Lộ đang nằm trong bệnh viện, nếu bây giờ hai đứa trẻ đi theo cô, cô cũng không thể chăm sóc cho chúng, không bằng để Bắc Minh Quân đưa chúng về trước cho người giúp việc trông nom, như vậy cô còn có thể yên tâm phần nào.

“Mẹ ơi con không muốn về đâu, con muốn ở với mẹ…” Dương Dương bĩu môi không chịu.

Bắc Minh Quân khó chịu lên tiếng: “Dự án công trình “Ánh” đáng để em phải tận tâm như thế à? Hay là do em không nỡ rời xa Vân Chi Lâm?”

“Giữa tôi và Vân Chi Lâm không có gì cả!” Cô trợn tròn đôi mắt sáng long lanh như đá vỏ chai, nhìn thẳng vào mắt Bắc Minh Quân: “Anh có dám nói giữa anh và Phỉ Nhi không có gì không?”

Anh hằn học liếc mắt, đáng ghét, anh lại không thể phản bác lại cô!

Nhìn phản ứng của anh, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng chốc trở nên trắng bệch: “ Bắc Minh Quân, tôi không muốn cãi nhau với anh ở trước mặt con, nói tóm lại, lúc này tôi không thể quay về cùng anh được!”

Reng reng reng, điện thoại của Bắc Minh Quân lại rung lên!

Anh cau mày, anh nhìn qua Cố Tịch Dao, rồi mới do dự nhấc điện thoại…

“Alo… có chuyện gì vậy? Phỉ Nhi, em đừng khóc, anh về với em ngay đây!”

Bắc Minh Quân vội vã ngắt điện thoại, khuôn mặt biến sắc.

Anh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao, trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo chút gấp gáp: “Có thể là Phỉ Nhi đang bị kinh hãi, tôi phải về xem thế nào…”

Trái tim Cố Tịch Dao khẽ run lên, cô vội vã ngắt lời anh: “Không cần phải báo với tôi!”

Đôi mắt Bắc Minh Quân sáng lên, anh bất ngờ nắm lấy bả vai cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng…

“Tịch Dao, sao em không chịu cho tôi thêm chút thời gian? Em biết tôi muốn gì mà… Em biết mà…”

Cổ họng Bắc Minh Quân bỗng nhiên nghẹn lại, anh thực sự tức giận rồi, anh giận cô rõ ràng biết rằng thời gian không còn nhiều nữa, vậy mà cô vẫn một mực muốn lãng phí thời gian với người không liên quan như Vân Chi Lâm, chẳng nhẽ cô không biết anh đang vội thế nào sao?

Cô nhắm mắt, để cho vòng tay ấm áp của anh nhẹ nhàng ôm lấy cho, để cho mùi hương nam tính quyến rũ của anh bao bọc quanh cô, những ngày gần đây, không phải cô không cảm nhận được sự dịu dàng của anh, chỉ là… lồng ngực vững chãi này sớm muộn cũng thuộc về người khác, mà sao cô vẫn lưu luyến không dứt?

Cô biết, kỳ hạn một tháng kết hôn thay, bây giờ đã qua một nửa thời gian rồi, anh hy vọng trong thời gian này ngày nào cô cũng có thể ở bên cạnh anh.

Nhưng, Lục Lộ mới là lý do khiến cô phải ở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.