Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1043



Chương 1043

Hận là tại sao năm đó Lục Lộ lại bỏ rơi cô? Nhưng lại không thể không yêu người phụ nữ có quan hệ máu mủ với mình…

“Mẹ…”

Giọng nói khàn khàn khó khăn phát ra từ cổ họng Cố Tịch Dao, cô không ngờ “người mẹ” đến muộn hai mươi năm của mình lại rơi vào hoàn cảnh này.

Càng không nghĩ tới, ngày đó ở trước cửa phòng trà người nữ nghệ sĩ chật vật bị đuổi ra khỏi cửa lại chính là mẹ ruột của cô.

Tạo hóa trêu ngươi…

Nhưng mà mặc cho Cố Tịch Dao có la hét, khóc lóc thế nào, Lục Lộ vẫn luôn nằm yên trên giường bệnh trắng như tuyết. Vết thương đẫm máu được quấn băng trắng toát, hai mắt bà vẫn nhắm chặt, không có dấu hiệu tỉnh lại …

Một tuần sau.

Đêm xuống giống như một bức màn đen huyền bí bao phủ toàn bộ thành phố A nhộn nhịp.

Trong bầu trời đêm lạnh lẽo, lộ ra mấy phần hiu quạnh.

Trước bãi cỏ của viện dưỡng lão, có bóng dáng của một người đàn ông.

Dù đang là đầu xuân nhưng gió đêm vẫn lạnh buốt.

Dưới bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy một bộ đồ thủ công phiên bản giới hạn được may bằng vải len mỏng, sang trọng, khiến cho lên dáng vẻ cao ngất của người đàn ông được tôn đến mức tận cùng.

Nửa gương mặt tuấn tú của người đàn ông, đường nét được tinh tế như điêu khắc. Đôi mắt sâu hun hút, dưới ánh trăng phản chiếu, toát ra vẻ tà mị. Anh tựa như bước ra từ truyện tranh, đẹp đến mức khiến ta không dám thở, sợ sẽ làm xáo trộn bức tranh tuyệt đẹp này…

“Chủ nhân, cô Phỉ Nhi đã ngủ rồi.” Giọng nói gọn gàng, dứt khoát của Hình Uy truyền đến từ sau lưng người đàn ông kia: “Một tuần nay, có anh bên cạnh cho nên sức khỏe của cô Phỉ Nhi hồi phục rất nhanh.”

Lúc này mi tâm đang nhăn lại của người đàn ông mới từ từ giãn ra.

Anh khẽ gật đầu, giọng nói mềm mại như tiếng suối chảy róc rách trong khe núi: “Vậy thì chỗ này nhờ cậu rồi, Uy.”

Nói xong, anh sải bước rời đi, chỉ bỏ lại vài câu đơn giản, hoàn toàn không do dự.

Hình Uy lo lắng hô lên: “Chủ nhân… Anh định đi thật sao?”

“Chuyện này, sớm muộn gì cũng phải kết thúc. Việc đốt cháy công trình “Ánh” chẳng qua là anh đang mở màn dạo đầu cho trò chơi này. Tiếp theo, cậu và tôi hẳn cũng biết những điều điên rồ mà “Anh ta” sẽ làm!” Anh không nhìn Uy, giọng điệu bình tĩnh không hề gợn sóng nhưng trong con ngưoi lại lóe lên vẻ lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều.

Một tuần rồi. Anh đã dẫn hai đứa con trai trở về thành phố A, bỏ một mình Cố Tịch Dao ở lại thành phố S một tuần rồi.

Trong tuần này, thậm chí anh không dám gọi điện cho Cố Tịch Dao.

Thậm chí anh biết rõ kỳ hạn hôn nhân giữa anh và Dao Dao, lại uổng phí một tuần nữa rồi, anh cũng ráng nhịn.

Vì sao?

Bởi vì anh không dám mạo hiểm!

Không thể để cô gặp nguy hiểm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.