Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1135



Chương 1135

Phí lời.

Nửa đêm, nơi đồng quê âm u, trừ loại người bị bệnh lạ như Bắc Minh Quân này, còn có ai sẽ tận hưởng phong cảnh quỷ dị như vậy chứ?

“Bắc Minh Quân, làm phiền buông móng vuốt của anh ra, được không?” Cô không nhịn được rồi.

Cơ thể mềm mại cựa quậy trong lòng anh.

Muốn thoát khỏi sự kìm cặp của anh.

Rõ ràng một khắc trước cô rất đồng cảm với những gì anh chịu phải ngày bé, nhưng lúc này, đối mặt với gương mặt đẹp trai vô sỉ, khinh bạc này của anh, cô không thể không tức.

“Tịch Dao…” Anh không những không thu lại móng vuốt, ngược lại con ôm cô chặt hơn, cúi xuống môi dán sát cái vành tai của cô: “Nói cho tôi, ở cùng tôi thật sự là dày vò sao?”

“Đúng!”

Cô không chút do dự buột miệng nói ra.

Anh cưỡng ép cô kết hôn thay, cưỡng ép cô tận hưởng dưới thân anh, cưỡng ép cô giống như một người vợ mà phục vụ anh, lẽ nào không phải dày vò?

Thế mà cô Phương vừa rồi còn nói anh không phải loại người cưỡng ép phụ nữ, đó là cô Phương không biết trong nội tâm tên này rốt cuộc đen tối thế nào mà thôi!

Ánh mắt của anh tối đi, tản ra khí tức lăng lệ.

Cần câu không biết từ khi nào đã nhét vào trong lỗ cắm cần bên thành thùng gỗ.

Bàn tay lớn của anh đưa ra, không khách khí động một cái…

“Á… Bắc Minh Quân! Anh đừng quá đáng!” Cơ thể của cô run rẩy.

Điều này dọa cô sợ rồi.

Khi sẩm tối ở trong đống rơm còn chưa đủ thỏa mãn anh sao?!!

Ông trời ơi, đây mới cách bao lâu?

“Tịch Dao, tôi cho rằng em luôn rất hưởng thụ quãng thời gian ở bên tôi, không ngờ lại nghe thấy em nói dày vò…” Giọng của anh trầm lạnh, rõ ràng vẫn để ý chuyện này.

“Buông tay! Đừng giống như chó sói, đến đâu cũng cắn người!” Cô cố gắng tách móng vuốt của anh ra.

“Tịch Dao, miệng em nói dày vò, nhưng thân thể của em không phải nói tôi như vậy… nhìn đi, nó hưởng thụ biết mấy…” Anh mỉm cười xấu xa một tiếng, môi lại dừng trên cần cổ trắng nõn của cô…

Cô hít một ngụm khí lạnh: “Đồ khốn! Có tin tôi một cước đá anh xuống không?”

Hồ cá dưới chân bọn họ, nói sâu không sâu, nói nông không nông.

Chỉ là vừa rồi thời tiết vừa vào xuân, nhất là nửa đêm, nước rất lạnh.

Nhưng không ngờ môi của anh lạ ghé vào vành tai của cô, hàm hồ nói: “Nghe thì thấy một chủ ý không tệ, dù sao chưa từng nghĩ ở trong hồ cá làm thì có cảm giác gì…”

“Anh… ưm…”

“Tịch Dao, có biết không, vùng quê càng nguyên sơ càng có thể khơi dậy dã tính của đàn ông. Tôi thật sự muốn kéo em đến mỗi một ngóc ngách, từng một tấc đất ở đây mà hung hăng yêu em một lần… không, một lần mãi mãi không đủ… không đủ…”

“Cút… tên biến thái chết tiệt…”

Cô có lẽ mãi mãi đều sẽ không biết, thôn quê yên tĩnh này đã chữa lành vết thương của đứa trẻ mà nói, là giấc mơ đẹp nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.