Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1146



Chương 1146

Tác giả mang theo cái miệng đầy bọt xà bông nói: “Nói không sai, một triệu rưỡi là tiền cửa, hai mươi bảy triệu bảy trăm năm mươi nghìn đó là tiền để giải đáp vấn đề của cậu, còn bảy trăm năm mươi nghìn còn lại là…”

Tác giả tiện tay móc từ trong túi quần ra một tờ giấy đỏ, lung lay ở trước mặt của Bắc Minh Đông: “Đây là tiền phạt vì gây tiếng ồn cho dân và đỗ xe lung tung, tôi còn có hóa đơn này…”

Bắc Minh Đông tức giận đến nỗi trợn trắng mắt, sau đó run rẩy ký tên lên trên tờ chi phiếu.

“Nè, đây là hóa đơn.”

Bắc Minh Đông nắm lấy, quay người bước lên xe, vò cái tờ hóa đơn bảy trăm năm mươi nghìn này lại thành một viên giấy, tiện tay ném lên trên mặt đất, sau đó dẫm chân ga nhanh chóng đi ngay.

“Này, tùy tiện ném giấy tùm lum, tiền phạt là sáu mươi nghìn.”

“Dương Dương, con còn không nhanh chóng nhận sai đi, vấn đề này xem như bỏ qua cho con.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa đi đến trước mặt của Dương Dương, ngồi xổm xuống chớp chớp mắt với cậu.

Dương Dương lập tức hiểu ngay: “Ba người chim, con biết sai rồi…” Sau đó giả vờ một bộ dạng vô cùng đáng thương, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm về phía Bắc Minh Quân vứt qua ánh sáng.

Hiểu con không ai ngoài ba, Bắc Minh Quân cũng nhìn ra được Dương Dương đây là đang diễn cho anh nhìn.

Nhưng mà lúc này anh cũng không có tâm trạng để so đo với thằng nhóc này.

“Thôi được rồi, được rồi, sau này học hành cho giỏi, học theo Trình Trình mà làm con ngoan.” Bắc Minh Quân nói xong thì đặt mông ngồi lên trên ghế sofa, ngửa đầu dựa lưng lên ghế, hai tay xoa xoa huyệt thái dương.

Cố Tịch Dao mỉm cười, vuốt vuốt cánh mũi của Dương Dương một chút: “Đi đi, đi lên lầu chơi cùng với Trình Trình đi.” Sau đó lại gần lỗ tai của cậu mà thấp giọng nói: “Hai ngày nay con yên tĩnh cho mẹ một chút, ba con đang cảm thấy rất phiền não, nếu như con làm cho ba phát bực thì mẹ cứu được con chỉ một lần thôi, mẹ không chắc là lần sau còn có thể cứu con được không.”

Dương Dương rụt cổ một cái, đưa tay ra làm một dấu ok với Cố Tịch Dao.

Trình Trình nhìn ra được bầu không khí giữa mấy người lớn có chút không đúng, mấy đứa nhỏ như bọn nó cũng không thể giúp cái gì được, không cần phải quan tâm cái khác, cứ trốn xa một chút là được rồi.

Cậu lôi kéo tay của Dương Dương và mang Bối Lạp lên trên lầu.

“Chắc là mọi người cũng đã đói rồi, để tôi đi làm cơm cho.” Cố Tịch Dao mượn cớ trốn vào trong phòng bếp.

Cả một buổi chiều, Bắc Minh Quân, Hình Uy và Phỉ Nhi đều không nói một lời nào, trong căn phòng yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức có chút rùng mình.

Thật vất vả mới sắp đến buổi tối.

Lúc Cố Tịch Dao vừa mới kể xong câu chuyện cổ tích cho hai người bạn nhỏ, ngẩng đầu lên thì đã là mười giờ tối.

Bọn nhỏ cũng đã ngủ say rồi, cô nhẹ nhàng chỉnh chăn lại cho bọn nhỏ.

Đứng dậy rón rén đi ra khỏi phòng.

Cô sợ quấy rầy giấc ngủ của con, sau khi ra cửa còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Hình Uy đang đứng ở ngoài cửa phòng của Phỉ Nhi.

“Anh ở đây làm cái gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.