Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1171



Chương 1171

“Được rồi.” Hình Uy nói xong thì lui về phía sau một bước, tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại một lần nữa.

Phỉ Nhi vội vàng tìm kiếm quần áo của mình ở trên giường, nhưng mà quần áo đã bị lấy đi rồi.

Cô ta đành phải mặc cái áo sơ mi này, vẫn may là vừa đủ dài, ngay lưng có một cái túi, cũng có thể được xem như là cái váy liền.

Cô ta có chút ngượng ngùng mở cửa ra.

Hình Uy vẫn còn đang đứng chờ ở cửa.

Cô ta kéo ống tay áo của Hình Uy, nhỏ giọng nói: “Quần áo của tôi đâu rồi.”

“Là như thế này, quần áo của cô đã được giặt xong rồi, có điều là điều kiện ở đây có hạn, vẫn còn chưa khô, cho nên chủ tử đã giúp cô thay quần áo dự phòng của anh ấy.” Hình Uy nói.

Phỉ Nhi giật mình, gương mặt lập tức đỏ lên, hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Hóa ra là do anh ấy đã thay quần áo cho tôi.”

Hình Uy nghe xong thì lông mày giật một cái, xem ra là cô Phỉ Nhi đã hiểu lầm rồi, anh ta vội vàng giải thích nói: “Cô Phỉ Nhi, cô đừng hiểu lầm, không phải là do chủ tử đã thay cho cô đâu, mà là anh ấy đã kêu cô Cố thay cho cô đó.”

“Là như vậy à…” Phỉ Nhi nghe xong là Cố Tịch Dao thay cho mình, lập tức mất mát không ít.

Cố Tịch Dao, lại là Cố Tịch Dao. Hai ngày gần đây, người phụ nữ này cùng với con của cô ta đã khiến cho mình trở thành trò cười nhiều lần.

Nghĩ đến đây, Phỉ Nhi lại cảm nhận được một tia bất an, bởi vì Cố Tịch Dao đã thay quần áo cho mình, có lẽ đã nhìn thấy được hình ảnh không chịu nổi của mình.

Không biết là cô ta có cười nhạo mình hay không, có làm quá mọi chuyện lên rồi nói xấu mình ở trước mặt của anh Bắc Minh Quân hay không.

“Cô Phỉ Nhi, cô Phỉ Nhi?” Hình Uy nhìn bộ dạng trở nên có chút mất tự nhiên của cô ta.

Phỉ Nhi nhanh chóng che giấu lại, bàn tay nhỏ nhắn vuốt vuốt phần bụng của mình, nhìn Hình Uy mỉm cười nói: “Không có gì đâu, bây giờ tôi đói bụng lắm, không muốn để Quân chờ chúng ta lâu quá.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu, quay người dẫn theo Phỉ Nhi xuống phòng ăn.

“Em đã xuống rồi đó à, thân thể có cảm thấy có chỗ nào không ổn hay không?” Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi rồi hỏi.

Phỉ Nhi mỉm cười: “Sức khỏe của em rất tốt, chắc có thể là do ngày hôm qua khói bay vô cho nên choáng, em còn phải cảm ơn là anh đã cứu em nữa, nếu không thì chắc có lẽ là em sẽ không có mặt ở đây.”

Bắc Minh Quân nhẹ gật đầu, tiện tay chỉ vào vị trí đối diện của anh: “Em ngồi đó ăn đi.”

Phỉ Nhi nhẹ nhàng gật đầu, Hình Uy cũng thuận thế kéo cái ghế ở vị trí đối diện của Bắc Minh Quân ra cho cô ta ngồi xuống.

Phỉ Nhi mỉm cười nhìn Bắc Minh Quân phong nhã uống nước trái cây.

Nhưng mà sau đó cô ta đảo mắt liền nhìn thấy Cố Tịch Dao ngồi ở bên cạnh của anh, trong lòng chợt cảm thấy có chút không thoải mái, vị trí ở bên cạnh của Bắc Minh Quân hẳn là thuộc về mình mới đúng.

Mặc dù trong lòng rất rất rất không nguyện ý, nhưng mà cô ta vẫn duy trì nụ cười như cũ, nhẹ nhàng gật đầu với Cố Tịch Dao.

Cố Tịch Dao cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ với cô ta.

“Quân, không ngờ là quần áo của anh, em lại mặc vừa người như thế, đặc biệt là logo được thêu ở trên cổ tay áo.”

Phỉ Nhi nói xong thì lại đứng dậy xoay một vòng ở trước mặt của Bắc Minh Quân, còn cố ý lắc lư chữ “V” ở trước mặt của anh.

Bắc Minh Quân hơi nhíu mày lại, trên mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Vừa người thì em cứ mặc đi, cũng không cần phải trả lại cho anh đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.