Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1172



Chương 1172

Phỉ Nhi bỗng nổi cơn thịnh nộ sau khi nghe thấy câu nói đó, cô ta bỏ qua biểu cảm không vui ở trên mặt của Bắc Minh Quân, cô ta rõ ràng cảm thấy Bắc Minh Quân có thể như vậy hoàn toàn là bởi vì người phụ nữ đang ngồi ở bên cạnh của anh… Cố Tịch Dao.

Phỉ Nhi mập mờ liếc nhìn Bắc Minh Quân một cái, ra vẻ giận dỗi: “Hứ, quần áo của anh mà còn cần phải trả lại hả, qua mấy ngày nữa là chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, sau đó không chỉ riêng quần áo này đâu, ngay cả anh cũng là của em nữa.”

Nói xong, cô ta đỏ mặt che miệng nở nụ cười: “Nhưng mà trước tiên thì em vẫn phải nên cảm ơn anh.”

Nhìn dáng vẻ lả lơi liếc mắt đưa tình của Phỉ Nhi ở trước mặt của Bắc Minh Quân, trên gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao lúc đỏ lúc trắng, trong lòng của cô có một loại cảm giác không được tự nhiên không thể nói thành lời.

Sau khi cô vội vàng uống xong ly nước trái cây của mình, nhẹ nhàng bỏ cái ly xuống, phần thức ăn còn lại thì vẫn còn nguyên ở trong khay: “Tôi đã ăn xong rồi, các người chậm rãi dùng bữa đi.” Nói xong thì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi phòng ăn.

“Mẹ muốn đi đâu vậy?” Trình Trình vội vàng đi theo cô ra ngoài.

Dương Dương nhìn thấy thế thì cũng vội vàng quơ lấy chiếc bánh quy, tiếp theo nhảy xuống cái ghế, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Bối Lạp cũng lắc lư cái đuôi rồi chạy theo.

Trước khi đi ngang qua mặt của Phỉ Nhi, Dương Dương còn cố ý làm một cái mặt quỷ với cô ta.

Bởi vì Dương Dương ghét nhất chính là Phỉ Nhi mắt đi mày lại với ba người chim ở trước mặt của mẹ và cậu, mà dù cậu cũng ghét ba người chim muốn chết đi được.

Nhưng mà cũng không có cách nào khác, con không thể chê “ba” xấu, chó không thể chê chủ nghèo mà.

Bắc Minh Quân nhìn thấy Cố Tịch Dao đứng dậy đi khỏi, anh cũng không đuổi theo ra ngoài.

Anh đương nhiên biết hành động không có lịch sự đó của cô là bởi vì cái gì.

Anh lập tức trừng mắt nhìn Phỉ Nhi một chút: “Em đứng đây xoay cái gì mà xoay, làm cho người ta hoa mắt, còn không mau ăn cho nhanh đi.”

Phỉ Nhi thấy Cố Tịch Dao đã đi rồi, mục đích của mình đã hoàn thành, có nghe thấy tiếng quát lớn của Bắc Minh Quân thì cũng đành chấp nhận.

Yên tĩnh ngồi đối diện của Bắc Minh Quân, trong lòng đắc ý ăn bữa sáng.

Hình Uy đứng ở bên cạnh của Bắc Minh Quân, nhìn Cố Tịch Dao mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, đối mặt với Phỉ Nhi, anh ta cũng không muốn phải đứng ở đây.

Thế là bước về phía trước hai bước, xoay người lại nhỏ giọng nói ở bên tai của Bắc Minh Quân: “Chủ tử, tôi muốn đi xem tình huống ở bên ngoài một chút.”

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Tôi hiểu rồi, chủ tử.” Hình Uy nói xong thì cũng đi ra ngoài.

Ở trong phòng khách, Cố Tịch Dao đang ở trên ghế sofa.

“Mẹ ơi, có phải là mẹ đang tức giận hay không?” Trình Trình đứng ở bên cạnh của cô, đôi mắt to ngập nước khẩn trương nhìn cô.

Không đợi Cố Tịch Dao nói chuyện, Dương Dương cầm cái bánh quy đáp lời lại: “Cái đó còn cần phải nói nữa hả, cậu cứ nhìn cái người quái dị kia đi, cứ lắc lư ở trước mặt của ba người chim, lắc qua lắc lại, trông cứ như là con tắc kè vậy á.”

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân, tâm trạng không tốt đã bị cậu đùa nghịch trong nháy mắt liền dễ chịu hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.