Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1176



Chương 1176

Cách với nơi chó sủa càng ngày càng gần, dường như còn nghe thấy âm thanh của Dương Dương.

Nhưng vào lúc này, bước chân của cô trở nên chậm chậm, mà càng ngày càng chậm, càng ngày càng cẩn thận.

Bởi vì cô phát hiện ngoại trừ âm thanh của Bối Lạp và Dương Dương thì còn có âm thanh của những người khác nữa.

“Anh rể, bắt đi, bắt đi… a… trời, còn tưởng là ngựa và thú, hóa ra là con chó, còn có một bé trai nữa.”

“Haizz… mất một thời gian dài để đào một cái hố, còn chờ cả một đêm, vậy mà chờ được hai thứ như thế này, mất tiền mất tiền rồi.”

Cố Tịch Dao lẳng lặng đi đến gần, cuối cùng đẩy một nhánh cây đang che ở trước mặt ra, đã nhìn thấy được một người có dáng cao gầy và một tên lùn mập mạp, hai người bọn họ đều mặc đồ rằn ri, đang đứng song song đưa lưng về phía mình.

Từ giữa kẽ hở giữa hai người bọn họ, mơ hồ có thể nhìn thấy được ở phía trước của bọn họ là một cái hố to.

Nghe thấy ý tứ trong lời nói của bọn họ thì Bối Lạp và Dương Dương đang ở trong cái hố.

“Tách, tách…” Hai tiếng bật lửa thanh thúy vang lên, sau đó liền bay ra một đám sương mù màu trắng.

“Em nói nè anh rể, hôm nay thật sự không có may mắn, không bắt được con dã thú nào để đến chợ bán kiếm lời, kết quả còn bị hai cái tên này quấy nhiễu nữa chứ.” Tên mập lùn phàn nàn nói.

“Haizz, nếu không thì chúng ta làm như thế này đi, con chó này cũng tính là rất mập, không bằng mang đến bên thị trấn, nói không chừng còn có thể bán được một cái giá tốt.” Cái tên mập lùn kia hút một hơi thuốc rồi nói.

Tên cao gầy nghe xong thì lắc đầu: “Hai người chúng ta ở trong rừng này cũng đã một đêm rồi, bây giờ bụng đã sớm đói muốn chết, tôi thấy quả thật con chó này cũng mập đó, không bằng nướng nó lên làm thịt ăn đi.”

“Ăn thịt chó hả? Nhưng mà nuốt không trôi, khôn phải là anh không biết, hồi còn bé em cũng bị chó cắn nữa đó…” Tên mập lùn dường như đang nhớ đến bóng ma khi còn bé .

Tên cao đầy khinh bỉ nhìn hắn ta một cái: “Sợ cái gì chứ, nói cho cậu biết, nghe nói là Diêu Nhị Ca thôn của chúng ta nói thịt chó có thể bồi bổ, nhất là bổ cho mấy người đàn ông, người ta còn nói mấy người Quảng thường ăn thịt chó lắm đó.”

Tên mập lùn nghe xong thì lập tức tỉnh táo lại, hắn ta chép miệng một cái: “Thôi được rồi, cứ làm như thế đi, hôm nay chúng ta có một bữa ăn mặn. Không sợ anh cười chê chứ, ngày nào em gái của anh cũng trách em không được, ngày hôm nay bồi bổ một chút, tối nay sẽ thoải mái thôi.”

Tên cao gầy nghe xong thì vui vẻ: “Haha, nhìn chút tiền đồ này của cậu đi, được rồi được rồi, để cậu ăn nhiều một chút.”

“Hắc hắc, cảm ơn anh rể, vậy đi hấp con chó này mới tốt hay là nướng tốt hơn?” Tên mập lùn chảy nư0c bọt kích động nói.

“Đây là con chó của tôi, không cho phép các người ăn nó!” Dương Dương nghe hai người đang bàn bạc với nhau cách để ăn “trái banh” ở trên cái hố, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng không chịu được.

“Con chó của tôi ai cho mấy người ăn nó, nếu như các người đã thích như vậy rồi, vậy trước tiên tôi để cho hai người ăn chút bột đậu hỗn hợp vậy.” Dương Dương quả thật rất tức giận, mặc dù cậu là một đứa nhỏ, không bò lên nổi.

Nhưng mà ở trong cái hố này có đất, cậu dùng tay nhỏ nắm lấy đất, dùng sức ném lên trên hai người bọn họ.

“Phi phi phi…” Sau khi một làn bụi vàng bay ngang hai người bọn họ, để lại bụi ở trên người, bụi ở trên đầu, vừa nhổ ra đất bị ăn phải vào trong miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.