Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1190



Chương 1190

Dương Dương vừa thấy cả bàn thức ăn là mắt sáng lên, cậu vặn vẹo người ý muốn để Cố Tịch Dao thả cậu xuống.

Cố Tịch Dao không thể làm gì khác là ngồi xuống, đặt Dương Dương xuống, cùng lúc đó, cô dặn dò Dương Dương: “Ăn đồ của người khác cũng được, nhưng thứ nhất phải cảm ơn người ta, thứ hai không được láng phí thức ăn, thứ ba muốn ăn thì phải ngồi xuống ăn.”

“Biết rồi, biết rồi. . .” Bụng nhỏ của Dương Dương bắt đầu kêu lên.

Cố Tịch Dao áy náy nhìn người đàn ông cười một tiếng: “Xin lỗi, con trai tôi thất lễ quá, xin đừng vì đó mà tức giận.”

Noton nhìn Dương Dương đã ngồi trên ghế: “Không sau, người bạn nhỏ này rất thú vị, cậu bé giống như là tôi lúc nhỏ vậy.” Đôi mắt thâm thúy của hắn bắt đầu trở nên mơ màng.

Mặc dù Dương Dương rất dễ thương, nhưng lại là một tên chuyên ăn vặt, nhưng đây là lần đầu Cố Tịch Dao nghe thấy có người bảo là giống như mình ngồi còn bé vậy.

Cố Tịch Dao bị lời của chọc cho cười: ” Noton tiên sinhcứ nói đùa, nhìn anh tao nhã lịch sự như vậy, chắc là hồi còn bé cũng giống như vậy giờ. Mà nhóc con trai tôi lại không để ý gì đến xong quanh, là Hỗn Thế Ma Vương phiên bản thu nhỏ, sao có thể giống với anh lúc nhỏ được.”

“Ha ha, Cô Cố quá khen rồi. Cô có thể gọi ta là Noton, như vậy mới khiến cho tôi thoải mái chút. Cô biết đấy, cứ gọi tiên sinh, tiên sinh khiến cho tôi nhớ đến mấy lão già mặc áo bào dài cưỡi ngựa đó.” Noton vừa nói vừa cầm một chai nước trái cây ở trên bàn, sau đó mở nắp đưa cho Cố Tịch Dao .

Nghe lời giải thích của Noton về từ ‘tiên sinh’, chọc cho Cố Tịch Dao cười.

Cô che miệng cười, sau đó đưa tay nhận chai nước trái cây: “Cám ơn.”

Noton cũng cầm một chai, anh ta uống một hớp sau đó lông mày hơi nhíu lại, xuất hiện vẻ ân cần: “Cô Cố, mẹ con hai người lạc ở trong núi này, chắc là người nhà của cô rất lo lắng. Tôi có điện thoại ở đây, cô muốn gọi điện cho người thân báo tin hay không?”

Một lời này khiến cho cô tỉnh ra, đúng vậy! Dương Dương và mình bây giờ cũng coi như là đã an toàn rồi, nhưng những người khác thì không biết sao.

Không biết Bối Lạp đã về bên cạnh Trình Trình chưa.

Nó đã được mạng đến cạnh Hình Uy chưa, còn có Bắc Minh Quân đã vào trong rừng để tìm mình.

Nếu như bọn họ không tìm được mình, không phải họ sẽ lo lắng sao.

Nghĩ đến đây, Cố Tịch Dao vội vàng đặt nước trái cây lại trên bàn, ngượng ngùng nhìn Noton nói: “Xin lỗi, tôi có thể mượn điện thoại của anh để gọi điện được không?”

Noton gật đầu: “Tất nhiên có thể.” Anh ta vừa nói, vừa móc một cái điện thoại di động ở trong túi áo, đưa cho Cố Tịch Dao .

Cố Tịch Dao cầm lấy điện thoại di động, đi đến chỗ xa. Sau đó mở điện thoại lên, cô bắt đầu do dự không biết nên gọi cho ai tốt hơn, Bắc Minh Quân hay là Hình Uy?

Cuối cùng cô vẫn gọi cho Hình Uy.

Vào lúc này, đúng như Cố Tịch Dao tưởng tượng, khi Trình Trình đợi một mình mấy phút, Hình Uy bước từ ngôi nhà đổ nát ra.

Anh ta ngẩng đầu nhìn thân hình bé nhỏ cô đơn của Trình Trình, cậu ngồi trên tảng đá, chống má nhìn về phía cổng nông trại.

Hình Uy khẽ cau mày, trong lòng xuất hiện một cảm giác khó chịu.

Anh ta đi vài bước, đến bên cạnh Trình Trình: “Cậu chủ nhỏ Trình Trình, Cô Cố và cậu chủ nhỏ Dương Dương đâu rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.