Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1193



Chương 1193

“Cái này …” Hình Uy chần chờ, sau đó vẫn nói vị trí của nông trại cho Noton, nhưng mà anh ta vẫn cẩn thận, địa điểm anh ta nói là ngã ba cách nông trại không xa.

Hình Uy nói xong, lại nói thêm một câu: “Anh Noton, xin hay đưa điện thoại cho Cô Cố nghe một chút.”

Noton gật đầu, lại đưa điện thoại cho Cố Tịch Dao.

“Hình Uy, còn có chuyện gì không?” Cố Tịch Dao nghe điện thoại hỏi, mặc dù đối thoại giữa bọn họ cô không có nghe được hết, nhưng nghe Noton trả lời, thật ra cô cũng nghe hiểu.

“Cô Cố, tôi đã đưa vị trí của nông trại cho vị tiên sinh kia, tôi sẽ chờ hai người ở chỗ đó.” Hình Uy nói.

“Được, gặp lại sau.” Cố Tịch Dao nói xong cũng cúp máy.

Sau đó mỉm cười đưa điện thoại di động trả lại cho Noton: “Thật là xin lỗi, anh đã mời chúng tôi ăn rồi, giờ lại phiền anh đưa chúng tôi trở về.”

“Ha ha, không có gì. Tôi rất vinh dự khi có thể giúp đỡ được người xinh đẹp như cô.” Nói xong, Noton xoay người đến bên cạnh Dương Dương mỉm cười nhìn lối ăn của Dương Dương.

Cố Tịch Dao được một người đàn ông xinh đẹp hơn cả phụ nữ xinh đẹp khen ngợi, không nhịn được mà đỏ mặt.

***

Cố Tịch Dao đỏ mặt nhìn đứa con trai vẫn ăn như hổ đói.

Có câu nói: ‘Con trai ở độ tuổi dậy thì ăn rất nhiều’ quả thật không có sai.

Thằng nhóc Dương Dương này trong khoảng thời gian ngắn, đã ăn hết đĩa mỳ Ý trước mặt. Bây giờ cậu còn đang nhìn chằm chằm đùi gà và cánh gà ở trên bàn nướng.

“Cố Dương Dương, mấy lời mẹ nói với con có phải đã quên hết rồi không!” Cố Tịch Dao hơi lúng túng đi đến bên cạnh Dương Dương, chuẩn bị bế cậu xuống ghế.

Dương Dương cau mày, vặn vẹo cơ thể, rất đau khổ nói: “Mẹ, con chưa có ăn no.”

“Ăn, ăn, con suốt ngày chỉ biết ăn thôi! Bao giờ con mới ăn có chừng mực giống như Trình Trình vậy, hoặc lịch lãm giống như chú Noton, mẹ thắp hương lạy con đó.”

Cố Tịch Dao dạy dỗ con trai xong, lúng túng cười với Noton: “Để cho anh chê cười rồi.”

Sau đó cô lại nói với Dương Dương: “Vừa nãy mẹ mới nói điện thoại với Hình Uy, lát nữa chú Noton sẽ lai chúng ta tìm cậu ấy.”

Nghe có thể quay về, Dương Dương lập tức trở nên vui mừng: “Ye… Có thể về tồi. Có thể gặp lại chú đầu bếp rồi.”

Noton nhìn Dương Dương hoạt bát rồi mỉm cười: “Thật là một bạn nhỏ hoạt bát. Đi, tôi đưa hai người trở về nào.”

Vừa nói anh ta vừa cầm thức ăn còn thừa mang vào trong xe, sau đó đem mấy thứ khác cũng để vào trong xe.

Cuối cùng dập lửa của bếp nướng. Anh ta cầm một ít khăn giấy, cẩn thận gói tấm kim loại thật kỹ.

Anh ta cầm cái đùi gà to nhất và ngon nhất đưa cho Dương Dương: “Đây là cho cậu, ngồi trên xe từ từ ăn.”

Sau đó lại đưa cho Cố Tịch Dao một cái: “Cô Cố, cô cũng chưa có ăn gì đâu, trước cứ ăn cái này lót dạ trước đi.”

Cố Tịch Dao cẩn thận nhận lấy: “Thật xin lỗi, ban đầu ngài đi du lịch một mình, lại bị vướng vào hai mẹ con tôi.”

Noton mỉm cười: “Thú vui lớn nhất khi du lịch chính là không biết trước được điều gì, và cũng có thể kết thêm được bạn, tôi rất thích quá trình này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.