Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1221



Chương 1221

Cố Tịch Dao giơ bản thỏa thuận tặng nhà lên trước mắt anh ta: “Hình Uy, anh không cần nói hộ cho anh ta. Nếu nói bức tranh kia là ngoài ý muốn, cái này lại là gì?”

Hình Uy liếc nhìn, nói: “Cô, thật ra cái này cũng là do cậu chủ chuẩn bị tặng cô lúc đó.”

“Ha… Ha…” Cố Tịch Dao cười khan vài tiếng.

Cô quay đầu nhìn Bắc Minh Quân: “Anh thật sự làm tôi không thể không bội phục được. Mấy ngày nữa anh sẽ cưới Phỉ Nhi về nhà, sau đó lại thu xếp cho tôi ở đây. Anh tính toán như vậy không tệ đâu, đây là cờ đỏ trong nhà chưa đổ, cờ màu bên ngoài đã bay phất phới à. Trước đó còn có một Tô Ánh Uyển. Nhưng bất kể trước kia hoặc sau này anh có bao nhiêu cờ màu, tôi nói cho anh biết. Tôi sẽ không làm cờ màu để anh giấu, sẽ không bao giờ! Còn về bản thỏa thuận này của anh, ai thích kỳ thì anh đi mà tìm người đó!”

Cố Tịch Dao nói xong, ném mạnh bản thỏa thuận lên trên người Bắc Minh Quân, sau đó quay đầu đi ra ngoài cửa.

Cố Tịch Dao tức giận xông ra khỏi phòng khách.

Bây giờ đang giữa trưa, ánh nắng gắt chiếu tới làm cô có phần không mở nổi mắt.

“Trình Trình, Dương Dương…” Cô gọi tên đám trẻ.

“Tới đây, tới đây…” Dương Dương chạy vội từ hồ phun nước phía đối hiện với cửa tới. Phía sau cậu nhóc chính là Trình Trình đang đi theo không nhanh không chậm.

Không bao lâu, Dương Dương đã chạy tới bên cạnh Cố Tịch Dao, hưng phấn nói với cô: “Mẹ, trong hồ kia có không ít cá nhé, có đủ hoa văn đỏ và trắng. Hôm nay không cầm theo cần câu tới đây, nếu không chắc chắn có thể câu được mấy con về ăn.”

Lúc này Cố Tịch Dao còn đang tức giận, trừng mắt với Dương Dương: “Ăn gì mà ăn, về nhà với mẹ!”

Dương Dương lập tức sợ đến mức rụt cổ lại, trong lòng bắt đầu tính toán: Mẹ làm sao thế? Chẳng qua chỉ muốn câu một con cá, có cần nổi nóng với mình như vậy không…

Nếu mẹ muốn đi thì đi theo thôi. Cậu nhóc vội vàng nắm lấy một tay của Cố Tịch Dao, đi theo tới cổng lớn.

Lúc này, Trình Trình cũng đi theo sau, nắm một tay khác của Cố Tịch Dao. Cậu nhóc không nói gì, cũng không có hỏi gì. Cậu nhóc thấy vẻ mặt mẹ như vậy, không cần hỏi cũng biết lại tranh cãi ầm ĩ với ba rồi.

Hình Uy thấy vẻ mặt Cố Tịch Dao cau có dẫn theo đám trẻ đi về phía cổng lớn, khẽ hỏi Bắc Minh Quân một câu: “Cậu chủ, cô dẫn theo hai cậu chủ nhỏ đi rồi. Có cần tôi cướp chúng về không?”

Mặt Bắc Minh Quân cũng cau có: “Không cần đuổi theo, lái xe tới tập đoàn.” Anh nói xong lại đi tới chiếc xe đậu ở cửa hiên.

Sau khi Hình Uy đáp một tiếng, ngồi xổm xuống nhặt bản thỏa thuận tặng nhà bị Cố Tịch Dao ném vào trên người Bắc Minh Quân, đang rơi rải rác trên sàn nhà, nhét vào trong túi giấy và mang theo bên người.

Sau đó, anh ta vội vàng chạy tới trước mặt Bắc Minh Quân, mở cửa xe ra. Đợi sau khi Bắc Minh Quân lên xe, anh ta mới đóng chặt cửa xe lại.

Sau khi Hình Uy lái xe ra khỏi cổng lớn, mới đi không xa đã nhìn thấy Cố Tịch Dao dẫn theo hai đứa trẻ bước nhanh bên trái đường.

Anh giảm tốc độ xe xuống, quay kính xuống và nói với Cố Tịch Dao: “Cô ơi, bây giờ ngoài trời nóng như vậy, phải mất một đoạn đường mới tới trong thành. Cô lên xe đi, tôi đưa mọi người theo.”

Cố Tịch Dao liếc nhìn Hình Uy, nhưng vẫn không hề dừng lại: “Không cần đưa chúng tôi đi. Anh cứ lái xe chở chủ anh đi tìm cờ màu của anh ta đi.”

Hình Uy hơi lúng túng, nhìn Bắc Minh Quân xuyên qua kính chiếu hậu, chỉ thấy anh nhắm mắt ngả người trên ghế như đang đang nhắm mắt dưỡng thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.