Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1239



Chương 1239

Mặc dù ông cụ vẫn có thành kiến đối với mình nhưng dù sao ông ta cũng là ông nội của bọn nhỏ.

Lúc trên tay cô ôm hai bó hoa tươi, mang theo hai đứa bé đẩy cửa phòng bệnh của Lục Lộ đi vào, y tá đang trực trong phòng vội vàng đứng lên: “Chào cô Cố.”

Cố Tịch Dao hơi gật đầu: “Mấy ngày nay bệnh tình của mẹ tôi thế nào rồi?”

“Hiện tại tình trạng của mẹ cô đã ổn định, hôm trước mấy bác sĩ điều trị của chúng tôi đã hội chẩn một chút, kết quả rất khả quan, các chức năng của các cơ quan đang dần dần hồi phục, tin rằng chỉ cần hợp tác điều trị với chúng tôi thì rất nhanh bà ấy sẽ tỉnh lại và bình phục.” Y tá nói qua tình hình một chút.

“Cám ơn cô đã nói cho tôi tin tức tốt này.” Tâm trạng u ám của Cố Tịch Dao mấy ngày qua lập tức trở nên khá hơn không ít.

Sau đó, cô để Trình Trình và Dương Dương chờ ở bên cạnh chỗ y tá còn mình thì lặng lẽ đi vào, đem một bó hoa đặt ở trên tủ đầu giường.

Quay đầu nhìn Lục Lộ đang hôn mê nói: “Mẹ, con mang hoa tươi và cả hai đứa cháu nữa đến đây thăm mẹ, nhưng bây giờ con còn phải mang một bó hoa tới chỗ ông cụ Bắc Minh nữa, mẹ cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, lát nữa con sẽ quay lại thăm mẹ.”

Nói xong, cô dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi của phòng bệnh Lục Lộ, dựa theo trí nhớ đi tới phòng bệnh của Bắc Minh Chính.

Nhưng lúc cô đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, đột nhiên lại hơi do dự.

Cô nhớ lại tình cảnh mấy ngày trước đây: Bắc Minh Quân dẫn cô vào thăm ông cụ Bắc Minh, bởi vì ông cụ Bắc Minh bị đột quỵ nên chỉ nằm ở trên giường hoạt động rất rất khó khăn, thậm chí nói năng còn không rõ.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy Cố Tịch Dao đi theo sau lưng Bắc Minh Quân thì vẫn tỏ ra chán ghét như cũ, chuyện này đến nay cô vẫn khó mà quên đi được.

Nghĩ tới đây, bước chân của cô lại hơi chùn lại.

Nếu vẫn giống như ngày đó, vậy cô tình nguyện cho bọn nhỏ đi vào một mình còn mình thì chờ ở bên ngoài phòng bệnh.

“Mẹ, sao chúng ta lại không đi vào vậy?” Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao đang do dự không vào ở cửa phòng bệnh, cậu cũng biết ông nội không thích mẹ, có phải vì vậy nên mẹ mới lo lắng không đi vào hay không?

Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn Trình Trình và Dương Dương, sau đó dứt khoát quyết tâm liều mạng, cho dù ông cụ Bắc Minh không muốn nhìn thấy mình cũng không quan trọng, dù sao ông cụ cũng là ông nội của hai bảo bối, về tình về lý thì cũng nên cho hai đứa bé gặp ông nội của mình.

Nghĩ tới đây, Cố Tịch Dao hít sâu một hơi sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.

Đã tới đây lần thứ hai nên y tá trực trong phòng cũng nhận ra cô, cho nên không ngăn cản bọn họ đi vào.

Bắc Minh Chính đã từng uy phong một thời, đã từng tự tay sáng lập ra để quốc Bắc Minh Chính ở Bắc Minh thị, lúc đó ông ta có biết bây giờ mình sẽ thành như thế này không.

Cố Tịch Dao thấy ông cụ Bắc Minh nằm im ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt già nua đã không còn vẻ hồng hào như trước nữa…

Cô giơ tay ra dấu im lặng với bọn trẻ xong, ba người mới rón rén đi tới bên cạnh giường bệnh của Bắc Minh Chính.

Cô đem hoa tươi bày ở trên tủ đầu giường của ông cụ Bắc Minh, sau đó định cùng bọn nhỏ lặng lẽ ở lại đây một lát rồi đi.

Người ta nói là mẹ con đồng lòng, cha con trời sinh, cách một đời lại càng cảm ứng mãnh liệt hơn.

Trong lúc hai đôi mắt tròn vo, đen lúng liếng đang nhìn mình, Bắc Minh Chính chậm rãi từ trong giấc ngủ mơ tỉnh táo lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.