Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1253



Chương 1253

Cô nói với mẹ, sau đó vội vàng ra khỏi tiểu khu nghe điện thoại: “Xin chào, tôi là Cố Tịch Dao, xin hỏi tìm tôi có việc gì?”

“Xin chào, cô có phải là mẹ của Cố Dương Dương không? Tôi là giáo viên Lý từ khoa nghệ thuật của trường.”

Cố Tịch Dao vội vàng cười nói: “Cô Lý, xin chào, xin chào. Tôi là mẹ của Cố Dương Dương, cô gọi tôi có vấn đề gì vậy?”

Giáo viên Lý nói tiếp: “Ngày mai trong trường sẽ có một buổi biểu diễn văn nghệ. Trong đó, một vở kịch thiếu nhi do Cố Dương Dương biểu diễn sẽ được biểu diễn tại buổi biểu diễn văn nghệ. Xin cô hãy thông báo cho cậu bé chuẩn bị và đến trường lúc ba giờ chiều để diễn tập.

“Cô giáo Lý thật chu đáo, tôi nhất định sẽ nói cho cậu nhóc, cám ơn cô đã thông báo.” Cố Tịch Dao nói xong cúp điện thoại.

Cô quay lại bên giường Lục Lộ: “Mẹ, con về trước đây. Nghỉ ngơi thật tốt, điều kiện y tế ở đây rất tốt, mẹ sẽ mau chóng bình phục.” Sau đó, cô nhẹ nhàng đắp chăn bông cho Lục Lộ. Sau khi xong xuôi cô đến phòng quan sát thông báo với y tá trực rồi xuất viện.

Khi Cố Tịch Dao vừa ra khỏi thang máy, nhìn thấy trước mặt cô có ba người đang đi ra từ một thang máy khác. Cô nhận ra hai người trong số họ.

Đó là Ông Lý, tài xế ở nhà Bắc Minh và Phỉ Nhi, đứng bên cạnh họ là một người đàn ông trung niên. Cô không biết ba người họ đến bệnh viện làm gì, có thể là đến thăm ông cụ Bắc Minh, ông ấy xảy ra chuyện gì vậy?

Cố Tịch Dao cười gượng gạo khi nghĩ đến điều này, cô lắc đầu thôi quên đi, đừng nghĩ về nó nữa.

Sau ngày hôm nay, qua ngày hôm sau, cô sẽ không liên quan gì đến Bắc Minh Quân, người khác giải quyết việc của họ, lo lắng cho họ là không cần thiết.

Nghĩ đến đây Cố Tịch Dao cố ý đi chậm lại, kéo xa khoảng cách với họ, tránh cho họ phát hiện ra mình lại cảm thấy xấu hổ.

Một lúc sau, ba người Phỉ Nhi ra khỏi sảnh bệnh viện, lên chiếc ô tô con màu đen đã đậu sẵn ở đó rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Lúc này Cố Tịch Dao mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra khỏi cổng bệnh viện, bắt một chiếc xe taxi rồi đến chỗ ở của Vân Chi Lâm.

Trong nhà Vân Chi Lâm, căn nhà thường ngày rất yên tĩnh, giờ phút này đã không còn yên tĩnh được nữa.

Vân Chi Lâm, Trình Trình và Dương Dương, trên tay mỗi người cầm một chiếc máy tính, chơi trò chơi kinh điển “Warcraft”.

“Lên đi… Trình Trình, cho anh nếm thử sự lợi hại tộc Bất Tử của em! Ơ, ba Chi Lâm, ba không được đánh lén.” Dương Dương ngồi trước máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhìn chằm chằm màn hình, bàn tay nhỏ bé không ngừng nhấn chuột, cái miệng cũng không nhàn rỗi.

Đối thủ của Dương Dương tất nhiên là Trình Trình, còn Vân Chi Lâm ngồi khoanh chân trên ghế sofa, trên đùi cũng có một chiếc laptop. Anh ấy đang chăm chú quan sát kịch hay, nhìn chủng tộc của mình không ngừng phát triển, dáng vẻ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

“Kíng koong… kính koong…”

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

“Dương Dương, mở cửa đi…”

“Bây giờ đang là thời điểm quan trọng, Trình Trình, anh đừng có đẩy em ra rồi đánh lén để giành chiến thắng. Ba Chi Lâm, ba ở gần, ba ra mở cửa đi…”

Hai phút nữa trôi qua vẫn không có ai nhúc nhích.

“Kính koong… kính koong…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.